Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp.
**********
Từ chín đến mười một giờ, có thể trong thành phố đã vắng vẻ hơn, tuy nhiên Giang Hải là thành phố sống về đêm, hơn nữa ở gần khu vực đó còn có một con đường toàn quán bar.
Rất nhiều quán bar kinh doanh thâu đêm, người đông như kiến.
Nếu gây án ở đây thì có phải là quá ngông cuồng và không coi cảnh sát bọn họ ra gì không?”
“Anh khẳng định chứ?”
Cô hỏi lại một lần nữa vì không muốn lãng phí tinh lực mà cuối cùng lại xôi hỏng bỏng không.
Thực ra Trương Phong cũng không dám khẳng định chắc chắn quy luật này vì hắn không biết quẻ bói có thay đổi trước giờ G hay không.
“Tôi…nắm chắc tới tám phần rằng bọn chúng sẽ ra tay ở đây.
Nói không chừng chúng đã xác định được mục tiêu và chuẩn bị săn mồi rồi cũng nên!”
Một điều may mắn là những người đi bar thường không phải là gà mờ.
Và dù đó là lần đầu của họ thì cũng có khi không đáp ứng yêu cầu.
Vì vậy rất có thể đối tượng mà chúng ra tay ngày hôm nay là ở trong quán bar.
Chắc chắn là chúng sẽ tìm trong quán bar, nhưng trước đó Tần Lam cũng đã nói rằng cả con đường này đâu đâu cũng là bar.
Vậy thì rốt cuộc chúng sẽ xuất hiện ở quán nào?
Và chúng sẽ vào trong tìm hay đợi ở bên ngoài?
“Vậy chúng ta sẽ tới quán bar sao?”, Tần Lam hỏi hắn với vẻ bán tín bán nghi.
Có lẽ cô cũng bị cấp trên ép quá nên muốn đánh cược một phen.
Hơn nữa gã này luôn ở cạnh Mạc Phong, nếu là một tên vô dụng thì anh đã không giữ lại.
Hơn nữa, trước mắt pháp y cũng không kiểm tra ra điều gì bất thường, ngoại trừ xương sườn có chấn thương thì không có thu hoạch gì.
Nếu như dùng khoa học hiện đại để giải thích thì đây là một cái chết tự nhiên.
Một tuần chết năm người lại còn là các cô gái mười sáu mười bảy tuổi, chết tiệt! Nếu thật sự là chết tự nhiên thì há chẳng phải trò cười lớn nhất thiên hạ sao.
Nếu như thật sự kết án như vậy thì người ta sẽ cười rớt quai hàm mất.
“Chuẩn bị đi, một lát nữa chúng ta đi!”
, Tần Lam nói lạnh như băng.
Lúc này bụng Trương Phong kêu ục ục:
“Khụ khụ… gì vậy, tốt xấu gì tôi cũng là người hợp tác cùng cảnh sát, có phải nên bao tôi bữa cơm không? Tôi ăn cũng chẳng