Nếu bị nhốt ở đây ba mươi năm, nghĩa là phải bỏ lại tất cả danh tiếng và quyền lực.
Có những thứ nỗ lực rất lâu mới đạt được thì nay cũng phải từ bỏ.
Đây hoàn toàn không phải một việc dễ dàng.
Mạc Phong cũng không nói thêm gì nữa, anh kéo tay Mục Thu Nghi đi vào bên trong.
Nhìn dáng vẻ của anh chẳng giống kéo Mục Thu Nghi vào tù mà giống như kéo cô về nhà thì đúng hơn.
Tưởng Minh Xuyên đứng không xa phía sau mặt sững sờ nói: "Mẹ kiếp! Có phải hắn bị bệnh không, vào đây rồi mà còn cười được? Hay hắn bị ngu? Lẽ nào hắn không biết những kẻ như thế nào thì mới bị nhốt vào phòng giam S?"
Ở đó không đơn giản chỉ là các tử tù, trước đây những phạm nhân này đều phạm phải những tội vô cùng nghiêm trọng.
Những người mới vào phòng giam S chắc chắn sẽ bị đám ma cũ dần cho một trận nên thân.
Lại thêm việc Mạc Phong mang theo cả Mục Thu Nghi xinh đẹp như hoa như ngọc vào đó.
E là nhìn cô không có người đàn ông nào không động lòng.
Một mình Mạc Phong chắc chắn đánh không lại đám người kia, hơn nữa đám tù nhân kia lại còn không phải dạng vừa đâu!.
Truyện Đoản Văn
Mặc dù đã bắt được Mạc Phong nhưng Tư Đồ Yên mặt vẫn sa sầm lại, trầm ngâm như cũ.
"Chuyện không thể chỉ đơn giản thế này!"
Tưởng Minh Xuyên ngạc nhiên nhìn hắn hỏi: "Người đã vào trong ngục rồi, còn có chuyện gì được chứ? Lẽ nào cậu sợ đám thuộc hạ của hắn ở Giang Hải tới cứu? Đừng có đùa, ở Giang Hải chỉ có vài gia tộc nhỏ ủng hộ hắn ta, ngoài ra còn có một tông phái nhỏ, số lượng cũng chỉ có tám chục một trăm người.
Bảo bọn chúng tới Yến Kinh tìm chỗ chết sao? Tôi cá là dám tới đây thì không nổi mười tên!"
"Không biết tại sao nhưng tôi cứ bị máy mắt phải, cứ cảm giác như sắp có chuyện gì đó xảy ra!", Tư Đồ Yên xoa xoa mắt rồi lắc đầu nói.
"Hay là cứ cho hắn một viên đạn, tiễn lên đường luôn, giữ lại