Hơn nữa không chỉ riêng nhà họ Mạc, nếu thêm cả bạn bè vây cánh, và cả một đội quân do chính Trầm Thu Vũ bí mật chuẩn bị, thì việc lật đổ thành phố Yến Kinh này sẽ dễ như trở bàn tay.
Dường như Tư Đồ Sư Cưu đã bị những lời này doạ cho sợ mất mật, cơ thể run lên: "Ông đừng có mà lấy chuyện năm đó ra hù tôi nữa, tôi lại còn không biết sao? Long Ảnh của ông đã bị xóa sổ hết rồi, cho dù nếu thực sự triệu tập được đội quân ba trăm nghìn lính, thì còn được bao nhiêu mống chứ? Đám cao thủ đó của ông thì càng không phải nói rồi, năm đó chết sạch còn gì nữa!”
"Tôi từ trước đến nay chưa bao giờ nói khoác, cũng sẽ không đánh những trận mà mình không nắm chắc.
Nếu tôi đã dám đến, ông cho rằng tôi không chuẩn bị trước sao? Nếu trưa mai tôi không gặp được con trai, tôi sẽ bắt đầu ra tay từ nhà họ Tư Đồ ông!”, Mạc Yến Chi chỉ tay về phía ông ta, nhếch môi nói: "Năm đó nhà họ Mạc tôi bị các người tàn sát ra sao thì bây giờ tôi sẽ tàn sát thế đó!"
"Ông...!"
"..."
Lúc này, Tư Đồ Sư Cưu phải thừa nhận là ông ta sợ rồi! Sợ lắm rồi!
Một mình đơn độc đối mặt với Mạc Yến Chi khiến ông ta cứ có cảm giác bị áp chế bởi kẻ mạnh, đặc biệt là thực lực đáng sợ của Mạc Yến Chi.
Đúng là không ngoa khi nói rằng trước mặt nhiều người như vậy ông ấy có thể hạ gục Tư Đồ Sư Cưu chỉ trong hai giây.
Không có chuyện không dám, chỉ là ông ấy có muốn hay không thôi.
Nếu Mạc Yến Chi thực sự muốn đại khai sát giới, không một ai có thể chạy được!
Nếu Mạc Yến Chi thực sự muốn tấn công Tư Đồ Sư Cưu, cho dù ông ta có dẫn theo bao nhiêu cao thủ đi chăng nữa, cũng vô ích.
Có lẽ trong mắt Mạc Yến Chi, những người này thậm chí còn không được coi là đối thủ!
Kẻ làm vua thì luôn cô đơn, chẳng phải là do ai ai cũng e dè, sợ sệt hay sao.
“Đi thôi!”, Mạc Yến Chi phất tay, nhẹ giọng nói.
Búa Sắt cầm