Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1013


trước sau

Tới Huyền Y Phái để giải quyết sao? Lúc này Dương Hoa bị tấn công tứ phía mà tới Huyền Y Phái để làm gì? Nơi đó có liên quan gì nhiều tới Dương Hoa đâu? 

Mã Hải không hiểu nhưng vẫn nghe theo Lâm Chính, cùng đi tới Huyền Y Phái. 

Học viện vẫn nườm nượp người. Sau chuyện lần trước, Huyền Y Phái đã trở thành trung tâm điều trị và chẩn đoán các bệnh nan y cũng như trở thành nơi giao lưu cấp quốc gia. Mỗi tháng đều có rất nhiều bác sĩ từ khắp mọi miền tới đây giao lưu, học hỏi và tổ chức hội thảo về Đông Tây y. 

Lâm Chính giỏi Đông Y nhưng không có nghĩa là anh phủ nhận Tây y. Anh thấy bất kỳ y thuật nào mà được lưu truyền và được mọi người chấp nhận thì đều có giá trị và sự cần thiết của nó cả. Cũng chính vì vậy mà lúc này Huyền Y Phái tập trung rất nhiều nhân tài. 

Xe của Mã hải từ từ đi vào trong học viện. Vừa xuống xe, Lâm Chính đã tới phòng họp, còn Mã Hải thì chạy đi thông báo cho đám người Tần Bách Tùng. 

Một lúc sau, quản lý cấp cao của học viện đều có mặt. Nhan Khả Nhi phục trách dược liệu cũng tới. 

“Chủ tịch Lâm”. 

“Chào chủ tịch!”, mọi người đồng loạt chào anh. 

“Mọi người ngồi đi!”, Lâm Chính mỉm cười gật đầu. Tất cả mọi người ngồi vào chỗ. 

“Thưa thầy, lần này thầy đường đột tới học viện có việc gì không?”, Tần Bách Tùng hỏi. 

“Có hai việc. Một là tôi định ra một loại thuốc mới. Lần này tới để bàn bạc với mọi người. Hai là tôi định chữa trị cho Long Thủ”. 

“Chủ tịch Lâm, chủ tịch có thể giúp Long Thủ sống lại sao?”, một người đàn ông kích động hỏi. 

Người này là học trò của Long Thủ. Trong thời gian gần đây cậu ta cũng dốc sức học y vì mong muốn một ngày có thể giúp thầy mình tỉnh lại. 

Thực ra không chỉ có cậu ta mà rất nhiều người đều nhớ tới Long Thủ. Tầng lớp quản lý cấp cao của Huyền Y Phái phần lớn là người của Nam Phái trước đây. Long Thủ cũng được coi là tiền bối của bọn họ. Lúc Long Thủ còn quản lý Huyền Y Phái thì cũng rất có uy và y thuật của ông ta cũng rất có tiếng. 

“Gần đây tôi tìm được vài diệu liệu mới. Tôi nghĩ dựa vào số dược liệu này mà điều trị cho Long Thủ thì sẽ có hi vọng”, Lâm Chính nói. 

Số dược liệu này đương nhiên được lấy từ địa bảo của Kỳ Lân Môn. Sau khi từ Yên Kinh trở về, Lâm Chính luôn nghĩ tới vấn đề của Long Thủ. Tuy nhiên anh chưa hiểu rõ về những loại dược liệu đó nên chưa dám đưa ra quyết định. 

Mấy ngày gần đây, Lâm Chính tận dụng thời gian rảnh rỗi nghiên cứu dược tính của những loại dược liệu này thì phát hiện ra chúng có tác dụng rất mạnh trong việc hồi phục chức năng và đại não của con người. Thế là anh quyết định dùng cho
Long Thủ. 

Nghe Lâm Chính nói vậy thì những có có mặt đều cảm thấy vô cùng kích động. 

“Tốt quá rồi!” 

“Long Thủ được cứu rồi”. 

“Vẫn là chủ tịch Lâm có cách hay”. 

“Đúng vậy”, đám đông vui mừng lắm. 

“Bách Tùng, chuyện này giao cho ông sắp xếp. Vài ngày nữa chuẩn bị rã đông Long Thủ nhé”, Lâm Chính nói. 

“Vâng thưa thầy. Thầy yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa”, Tần Bách Tùng gật đầu. Sau khi nhận được tin tức tốt lành thì tâm trạng mọi người tốt lên nhiều. Bầu không khí cũng trở nên vui vẻ hơn. 

“Tiếp theo là về thuốc mới”. 

Lâm Chính liếc nhìn đám đông, cuối cùng dừng lại ở Nhan Khả Nhi: “Cô Nhan! Cô từng nói là trồng cho tôi một ít thảo dược có dược tính đặc biệt, không biết có thu hoạch gì chưa”. 

Nhan Khả Nhi giật mình, vội vàng nói: “Đương nhiên có thu hoạch. Chúng tôi đều làm theo những gì anh nói, những loại được nhân giống đều có dược tính rất mạnh!” 

“Đều nhân cả rồi chứ?”, Lâm Chính lấy từ trong túi ra một cuốn sổ nhỏ và đưa tới trước mặt Nhan Khả Nhi. Cuốn sổ có ghi một phương thuốc. Đám đông đồng loạt nhìn cuốn sổ, ai cũng lộ vẻ nghi ngờ. 

“Thưa thầy, đây là phương thuốc đó hả?”, Tần Bách Tùng tò mò hỏi. 

“Đúng vậy!” 

“Nhưng…đây là độc dược mà. Lẽ nào thầy định luyện chế độc dược?”, Tần Bách Tùng nói. 

“Nếu là người bình thường tiến hành luyện chế thì có thể sẽ luyện thành độc dược. Nhưng là tôi, sau khi bỏ đi độc tính thì thứ luyện ra sẽ không phải là độc dược nữa”, Lâm Chính cười nói. 

Tần Bách Tùng gật đầu. 

Nhan Khả Nhi chau mày: “Thần y Lâm, nếu như anh dùng những loại dược liệu do chúng tôi trồng để điều chế thuốc thì dược tính của loại thuốc được điều chế sẽ mạnh hơn gấp ba lần thuốc thông thường. Việc loại bỏ độc tính của thuốc cũng sẽ rất khó khăn”. 

“Chỉ khó thôi chứ không có nghĩa là không làm được”, Lâm Chính thản nhiên nói. 

Đám đông nhìn nhau với vẻ không dám tin. 

“Thầy Lâm…rốt cuộc là thầy định điều chế thuốc gì vậy?”, cuối cùng thì có người cũng không nhịn được nữa bèn hỏi Lâm Chính. 

Lâm Chính trầm tư một lúc rồi mới lên tiếng: “Thuốc đặc trị tiểu đường”.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện