Khang Gia Hào tức tốc tới nhà hàng. Làm luật sư của Hoa Dương vào giai đoạn này có thể nói là đầu tắt mặt tối. Đúng ra ông ta không rời đi được mới phải. Thế nhưng Lâm Chính đã yêu cầu thì dù có bận ông ta cũng phải đi một chuyến
Vừa bước vào đã nhìn thấy Mã Hải đang hút thuốc. Khang Gia Hào ngạc nhiên lắm. Ông ta nhớ là Mã Hải đã cai thuốc lâu lắm rồi.
“Chuyện gì vậy?”, Khang Gia Hào hỏi.
Lúc này Vương Hào và Vương Tử Tường đã được đưa về nhà họ Vương. Ông chủ nhà hàng thì ngồi thừ ra ghế, mồ hôi nhễ nhại. Mã Hải nhìn Khang Gia Hào và thuật lại đại khái sự việc. Khang Gia Hào trông vô cùng căng thẳng.
“Tôi không hiểu tại sao chủ tịch lại làm như vậy. Lúc này Dương Hoa đang đứng nơi đầu sóng ngọn gió, có thể xảy ra sự cố bất cứ lúc nào. Lúc này nhịn đi một chút, đợi xử lý xong Thiên Hằng của Nhậm Quy rồi đối phó với nhà họ Vương vẫn không muộn mà. Giờ thế này, chúng ta lại bị rung lắc cho mà xem, chỉ sợ tới khi đó lại tạo cơ hội cho Nhậm Quy mất”, Mã Hải dập điếu thuốc trong tay, thở dài bất lực.
“Ông Mã, nếu ông nghĩ vậy thì ông không hiểu chủ tịch Lâm rồi”, Khang Gia Hào cười chua chát.
“Ồ! Ý của ông là...?”, Mã Hải nhìn ông ta.
“Chủ tịch Lâm dám làm như vậy thì chắc chắn là có căn cứ! Tôi nghĩ cậu ấy có dự tính của mình rồi!”
“Dự tính sao? Khang Gia Hào, rốt cuộc là ông có hiểu tình cảnh hiện tại của chúng ta không đấy! Ông tưởng chúng ta chỉ phải đối đầu với mỗi một Nhậm Quy thôi hả? Ông sai rồi. Chúng ta đang phải đối đầu với hàng trăm thế lực trong nước đấy. Theo như tôi biết, tập đoàn Chính Hoa cũng đã bắt đầu tấn công Dương Hoa rồi. Chúng ta hiện tại không chỉ bị cắt đứt nguồn hàng mà nhân viên còn bị đối phương cướp đi mất. Ông tưởng là thuốc đặc trị tiểu đường có thể cứu được cả Dương Hoa hả, giờ thuốc vẫn chưa còn tung ra thi trường nên chẳng nói trước được gì cả”, Mã Hải vỗ bàn, hai mắt đỏ au nhìn Khang Gia Hào.
Khang Gia Hào chỉ biết lắc đầu. Ông ta biết Mã Hải luôn muốn nói những điều này ra nhưng lại không dám. Vì đó là chủ tịch Lâm! Là thần y Lâm! Là người đứng trên ông ta, có thể nắm giữ cả sự sống và cái chết trong tay. Vì thế Mã Hải chỉ dám thổ lộ với Khang Gia Hào.
Thực ra vị trí của Mã Hải cũng khó làm. Ông ta cũng có nỗi khổ của riêng mình, cũng có những điều phải lo nghĩ và đôi khi còn cảm thấy bất lực.
Ông ta cũng đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết để có được Dương Hoa của ngày hôm nay nên đương nhiên không muốn
công sức cứ thế bị đổ xuống sông xuống bể.
Thế nhưng những hành động của Lâm Chính luôn khiến cho Dương Hoa rơi vào nguy hiểm. Dù trước đó thần y Lâm tạo ra được rất nhiều kỳ tích thì ông ta vẫn không biết thần y Lâm có thể giúp được Dương Hoa vượt qua được kiếp nạn lần này hay không…
“Ông có tin chủ tịch Lâm không?"
“Đương nhiên là tin, chỉ là…tôi không tự tin vào tình hình lúc này”, Mã Hải nói giọng khàn khàn.
“Nếu đã vậy thì ông cứ làm tốt việc của ông. Như vậy là đủ rồi. Chủ tịch Lâm có thể gây dự nên cơ đồ, tạo ra một Dương Hoa thì cũng có thể tạo ra hai, ba Dương Hoa. Tôi tin chắc chắn chủ tịch đã có sự chuẩn bị rồi. Nếu không có, thì cậu ấy đã không như vậy. Chúng ta cứ chờ đợi xem”.
“Vậy nhà họ Vương phải làm sao?", Mã Hải hỏi.
Khang Gia Hào mỉm cười nhưng không trả lời mà chỉ nhìn về phía ông chủ kia: “Sao ông biết được chuyện Vương Tử Tường ép hai nữ sinh nhảy sông?”
“Tôi…tôi tận mắt nhìn thấy nên đương nhiên là biết. Hôm đó Vương Tử Tường bao cả nhà hàng, mời vài sinh viên tới ăn uống. Kết quả, anh ta uống hơi nhiều nên đã ép một cô gái. Bạn trai của cô này không chịu liền bị đánh liệt. Cô gái chạy ra ngoài, nhảy xuống sông tự vẫn”.
“Vậy tại sao người khác lại không biết gì? Đây không phải chuyện nhỏ mà”, Khang Gia Hào hỏi.
“Cô gái đó không chết, được cứu lên, hơn nữa nhà họ Vương còn bồi thường tiền và giải thích thế nên mọi chuyện coi như xong, có điều…”
“Có điều làm sao?"
“Tôi nghe nói sau đó Vương Tử Tường đã báo thù cô gái đó. Bắt cô gái đi. Nhưng bọn họ cũng chỉ nói lỡ miệng trong một lần tụ tập, còn chuyện sau đó thì tôi không biết?”, ông chủ lên tiếng.
Mã Hải chau mày. Khang Gia Hào hít một hơi thật sâu, lấy điện thoại ra.
“Ông gọi điện làm gì?”, Mã Hải hỏi.
“Báo cảnh sát”, Khang Gia Hào thản nhiên nói. Mã Hải giật mình.
“Chủ tịch Lâm đã để lại một nguồn tin rất hữu dụng. Nếu đã vậy thì chúng ta phải nhanh chóng giải quyết thôi. Mã Hải! Muốn ra tay với nhà họ Vương thì phải nhân lúc này. Nhân lúc mà tất cả mọi người còn chưa biết Dương Hoa sắp xảy ra chuyện. Chỉ khi kẻ địch chưa kịp phản ứng mà chúng ta đã xử lý xong thì chúng ta có thể coi như thắng được 50%", Khang Gia Hào lên tiếng.
Mã Hải nín thở, sau đó mơ hồ hiểu ra điều gì đó. Vài chiếc xe với còi inh ỏi nhanh chóng được lái về phía biệt thự nhà họ Vương…