“Vâng! Tôi nhắm vào mấy miếng đất của bọn họ có thể dùng để xây dựng. Hơn nữa thực lực của nhà họ Vương ở Giang Thành cũng không tệ. Nếu như bọn họ có thể đứng về phía Dương Hoa thì rất có ích cho sự phát triển của chúng ta. Nhưng tôi không ngờ, bọn họ trong thời gian ngắn lại gài vào nhiều người như vậy. Thậm chí đến bảo vệ ở ngoài cửa cũng có liên quan tới họ thì phải. Chủ tịch Lâm, tôi xin lỗi…”, Mã Hải nói giọng run rẩy.
“Đúng là ông có lỗi. Lúc trước ông để nhà họ Vương góp cổ phần là đúng nhưng mà sai ở chỗ quá tin tưởng bọn họ”, Lâm Chính đặt danh sách xuống, nhắm mắt lại như đang suy nghĩ điều gì đó.
Khoảng vài giây sau, anh lại lên tiếng:“Trong một ngày đổi hết người đi”.
“Chủ tịch Lâm, chắc…là không thể. Trong một ngày chúng ta không thể nào bàn giao được nhiều vị trí như vậy. Nếu làm thế thì Dương Hoa sẽ đại loạn mất. Nhậm Quy ở ngoài kia đang theo dõi nhất cử nhất động của tập đoàn. Bọn họ chỉ đợi cơ hội là sẽ tấn công chúng ta. Chúng ta, e rằng không đỡ nổi”, Mã Hải khóc dở mếu dở.
“Không sao! Có thể làm được”, Lâm Chính nói.
“Dù có bàn giao thành công thì chúng ta cũng không thể tìm được những người thay thế nhiều như thế. Chủ tịch Lâm, chúng ta đâu phải bán rau ngoài đường…Chúng ta….thật sự không thể nào làm được đâu…”, Mã Hải thở dài, cảm thấy đau khổ.
Lâm Chính đứng dậy, nhìn ông ta chăm chăm: “Mã Hải, nếu tôi có thể tìm được các vị trí thay thế thì trong một ngày ông có thể đào tạo và ổn định lại nội bộ của Dương Hoa không?”
“Điều này…có thể!”, Mã Hải bặm môi. Lâm Chính gật đầu, anh lập tức cầm điện thoại và bấm số.
“Thần y Lâm, cậu lại rảnh gọi điện thoại cho tôi sao?", giọng nói già nua từ đầu dây bên kia vọng tới. Rõ ràng là người này không biết tại sao Lâm Chính lại rảnh rang như vậy.
“Tìm ông nhờ chút việc”.
“Thần y Lâm có gì xin cứ nói, tôi nhất định sẽ giúp cậu”.
“Nếu đã vậy thì tôi cũng không vòng vo nữa. Tôi cần nhóm của ông giúp, ông
có thể nói chuyện với họ điều người tới đây giúp tôi. Những người mà có thể giới thiệu nhân sự cho tôi thì tôi cũng sẽ tặng một viên thuốc tăng tuổi thọ. Đương nhiên đối với tôi phải là nhân tài chứ không phải là tới ngồi chấm công. Tôi sẽ đích thân sát hạch”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Dứt lời, đầu dây bên kia nín thở: “Thần y Lâm, cậu…nghiêm túc chứ?”
“Tôi từng nói chơi chơi sao?”
“Được! Chủ tịch, tôi sẽ lập tức liên hệ bọn họ. Cậu cần nhân tài chuyên môn thế nào cứ đưa ra yêu cầu, chỗ chúng tôi thứ có nhiều nhất là nhân tài cấp cao”, đầu dây bên kia nói bằng giọng vô cùng kích động.
“Được, lát nữa tôi sẽ gửi danh sách cho ông”, Lâm Chính nói xong bèn tắt máy.
Mã Hải giật mình: “Chủ tịch…cậu vừa gọi điện cho ai vậy?”
“Nhà họ Hạ ở Yên Kinh”.
“Nhà họ Hạ?”, Mã Hải giật mình, đột nhiên nhớ ra điều gì đó bèn vội vàng nó: “Cậu lấy nhân tài từ những công ty trong tay các gia tộc ở Yên Kinh điều tới phải không?”
“Đúng vậy!”
“Cách này hay quá, những người của các công ty đó có ai mà không phải là những người tinh anh? Bọn họ hoàn toàn có thể đảm nhiệm được những chức vụ này, có điều…có một vấn đề nghiêm trọng”.
“Vấn đề gì?”
“Đó là dù sao họ cũng không phải người của chúng ta. Nếu như họ vào làm ở đây, chắc chắn sẽ tiếp xúc với những bí mật của công ty, bọn họ mà quay về công ty họ, để lộ ra thông tin cho những doanh nghiệp ở Yên Kinh thì đối với chúng ta không phải là chuyện hay…”, Mã Hải tỏ ra lo lắng.
Lâm Chính nghe thấy vậy bèn ngẩng đầu, thản nhiên nói: “Tôi có nói là trả họ về đâu”
“Không…không phải là cậu chỉ mượn thôi sao?”, Mã Hải trố mắt.
“Từ đầu tới cuối tôi có nói mượn không?”, Lâm Chính lạnh giọng.