"Nhưng... tại sao... anh vẫn muốn cho tôi xem? Đây là văn kiện cực kỳ quan trọng mà, chẳng lẽ anh muốn tôi chỉ ra những thiếu sót ở đây sao?", Lục Tuyết có chút run rẩy hỏi.
"Không, tôi chỉ muốn cho cô biết, thực ra phương thuốc mà cô đưa cho nhà họ Vương vẫn còn thiếu sót", Lâm Chính ngẩng đầu lên, bình thản nhìn cô ta.
Lục Tuyết nghe thấy thế, sắc mặt liền trở nên tái nhợt, cả người lảo đảo, suýt nữa thì ngã lăn ra đất.
"Chủ tịch Lâm, anh... anh biết tôi đưa phương thuốc cho nhà họ Vương sao?", Lục Tuyết run giọng nói.
Nhưng vừa thốt ra lời, cô ta liền vội vàng bịt ngay miệng lại.
Đâu có ai thừa nhận một cách thẳng thắn như vậy?
Nhưng bây giờ hối hận cũng không còn kịp nữa.
Lâm Chính đã phát hiện ra từ lâu.
"Trước đó cô nói đi vệ sinh, nhưng thực ra là rời khỏi công ty đến nhà hàng đối diện gặp người của nhà họ Vương. Thư ký Lục, tôi thực sự không ngờ cô cũng là người nhà họ Vương. Xem ra Mã Hải vẫn chưa đề phòng nhà họ Vương đến nơi đến chốn", Lâm Chính lắc đầu nói.
"Chủ tịch Lâm, anh... anh biết từ lúc nào vậy?", giọng nói Lục Tuyết run rẩy.
"Tôi theo dõi từng người nhà họ Vương, nhất cử nhất động của nhà họ Vương tôi đều rõ như lòng bàn tay, bao gồm của Nhậm Quy. Mỗi lần ông ta đến nhà họ Vương, đến lúc nào, đi lúc nào, tôi đều biết rõ ràng", Lâm Chính bình tĩnh đáp.
Lục Tuyết không nói câu nào.
Xem ra cả nhà họ Vương đều làm việc ngay dưới mí mắt Chủ tịch Lâm.
Thậm chí cả Lục Tuyết cũng lọt vào phạm vi theo dõi của bọn họ.
Rốt cuộc Chủ tịch Lâm đã bảo những ai làm chuyện này? Bản thân nhà họ Vương cũng làm đủ công tác phản theo dõi, tại sao vẫn bị Chủ tịch Lâm biết rõ như vậy?
Sau lưng Lục Tuyết đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
Nhưng cô ta biết, bây giờ có hối hận thì cũng đã muộn.
Lục Tuyết hít sâu một hơi, khàn giọng nói: "Tôi xin lỗi, Chủ
tịch Lâm, tôi đã phụ sự tin tưởng của anh và sếp Mã, tôi rất xin lỗi..."
"Tại sao cô lại phản bội tôi?", Lâm Chính hỏi: "Tôi nhớ Mã Hải dành cho cô đãi ngộ rất tốt, theo lý mà nói chắc hẳn cô không thiếu tiền, cũng không nên phản bội chúng tôi mới phải. Nguyên nhân là gì?".
Lục Tuyết chần chừ một lát, thở dài đáp: "Nhà chúng tôi... được nhà họ Vương nâng đỡ".
"Nâng đỡ?"
"Đúng vậy, tôi từ nhỏ đã không có bố, mẹ nằm liệt giường, gia cảnh nghèo khó. Là nhà họ Vương chữa bệnh cho mẹ tôi, chi trả phí học tập và phí sinh hoạt cho tôi, nên tôi mới có ngày hôm nay. Vì vậy bọn họ có yêu cầu gì... tôi đều sẽ đồng ý. Tôi vào Dương Hoa cũng là do bọn họ sắp xếp, trên thực tế tôi lên được vị trí này cũng là nhờ bọn họ nâng đỡ phía sau", Lục Tuyết khàn giọng đáp.
"Hóa ra là vậy".
Lâm Chính gật đầu, sau đó nhìn Lục Tuyết: "Vậy cô có biết cô tự ý đưa phương thuốc của tôi cho người khác, sẽ gây bao nhiêu tổn thất cho Dương Hoa không? Cô sẽ phải ngồi tù bao nhiêu năm? Cô chưa từng nghĩ tới sao?".
"Với tầm ảnh hưởng của loại thuốc này, chắc là nửa đời sau của tôi sẽ phải ở trong đó", Lục Tuyết cười chua chát.
Cô ta biết thủ đoạn của Chủ tịch Lâm, huống hồ có những luật sư lớn như Khang Gia Hào ở đây, dù cô ta chỉ phạm lỗi nhỏ, nhưng nếu Chủ tịch Lâm muốn xử lý cô ta thì cô ta cũng không thể ra khỏi đó được.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: "Tôi không định khởi tố cô, cũng không định trách phạt cô, thậm chí có thể coi như chuyện này chưa từng xảy ra".
Anh vừa dứt lời, Lục Tuyết liền ngớ người ra.