Đám đông đồng loạt quay qua nhìn Lâm Chính. Ai ai trông cũng rạo rực. Hiện trường sôi sùng sục bỗng trở nên yên tĩnh đi nhiều. Mọi người không lên tiếng nữa, chỉ chờ đợi thần y Lâm.
Lâm Chính liếc nhìn dòng người đông nghịt, chen chúc khiến giao thông khu vực tắc nghẽn. Anh cũng đã dự tính tới điều này.
Anh bước xuống, đi tới trước một chiếc bàn. Trên mặt có rất nhiều thiết bị Đông y và còn có vài bác sĩ cùng với y tá. Tất cả ống kính đều chĩa về phía Lâm Chính. Đèn chớp nhay nháy. Thậm chí còn thấy xuất hiện cả vài nhà báo tóc vàng mắt xanh. Danh tiếng của thần y Lâm không chỉ lan rộng trong nước mà cả ở nước ngoài nữa.
Lâm Chính thay đồ, bước tới trước đám đông và lên tiếng: “Các vị, mong hãy tuân theo thứ tự. Hôm nay tôi sẽ đại diện cho Dương Hoa tiếng hành hoạt động khám chữa bệnh miễn phí cho mọi người. Hoạt động lần này chỉ giới hạn ở ba loại bệnh là tiểu đường, nhồi máu não và viêm mũi mãn tính. Phàm là những người bị mắc một trong ba bệnh này thì đều sẽ được điều trị miễn phí”.
Dứt lời, cả hiện trường trở nên nhốn nháo. Có không ít người bệnh vội vàng chen lên cạnh bàn của Lâm Chính.
“Mọi người đừng chen lấn, xin hãy tuân thủ thứ tự”, tiếng hô hào vang lên không ngớt. Mọi người có vẻ khá hợp tác nên nhanh chóng xếp thành hàng.
“Ha ha, bắt đầu rồi”, Nhậm Quy ngồi trong xe nhìn chăm chăm cảnh tượng trước mặt. Cư Chí Cường và Vương Khang cũng mỉm cười. Bởi vì họ đã nhìn thấy trong những người xếp hàng kia có một vài khuôn mặt quen thuộc. Những người này sẽ mang đến niềm vui bất ngờ cho thần y Lâm.
“Thần y Lâm, có thể bắt đầu rồi”, vài bác sĩ lên tiếng sau khi đã chuẩn bị xong xuôi.
“Mọi người vất vả rồi”, Lâm Chính gật đầu, ngồi xuống.
Một bà cụ bước tới. Tay của bà cụ đã không còn cử động được nữa, cơ thể mập mạp, khuôn mặt hơi sưng. Rõ ràng người này đã từng bị đột quỵ dẫn đến bị liệt nửa người.
“Thần y Lâm, trước đó tôi có dùng thuốc của cậu, đỡ lên nhiều nhưng bọn họ cứ nói là thuốc có vấn đề. Tôi không tin. Thần y Lâm, cậu cứ chữa, chữa không khỏi thì tôi vẫn tin cậu”, bà cụ vội vàng nói.
“Cảm ơn bà. Mời bà ngồi để cháu bắt mạch”.
“Được được”, bà cụ run rẩy đặt tay lên bàn.
Lâm Chính lập tức bắt mạch cho bà cụ rồi quay qua nói: “Lấy châm và sắc thuốc theo phương thuốc này”.
Nói xong anh bèn nói ra tên của một vài vị thuốc. Người y tá lập tức chạy đi chuẩn bị.
“Thần y Lâm, bệnh của tôi…có thể chữa trị được không?”, bà cụ thận trọng hỏi.
“Thưa bà, từ khi thuốc mới được bán, bệnh nhồi máu não không còn là bệnh gì phức tạp nữa rồi. Nếu như bà tiếp tục sử dụng thuốc của cháu, thì cùng lắm một năm
bà sẽ khỏi hoàn toàn! Có điều…hôm nay cháu sẽ không đưa thuốc đó cho bà sử dụng”.
“Tại sao?”, bà cụ cảm thấy không hiểu.
“Bởi vì cháu muốn chứng minh đối với những loại bệnh này Dương Hoa có rất nhiều cách. Hôm nay cháu sẽ giúp bà không cần phải đợi một năm, mà chỉ cần một tiếng đồng hồ là sẽ khiến những di chứng của bà biết mất hoàn toàn”, Lâm Chính tự tin nói.
Dứt lời, cả hiện trường lại sôi lên.
“Thần y Lâm, cậu nói thật chứ?”, bà cụ vội vàng hỏi.
“Đương nhiên ạ. Cháu sẽ châm cứu cho bà trước, sau đó để bà nghỉ ngơi, đợi thuốc sắc xong bà uống. Sẽ có những bác sĩ khác tiến hành nắn bóp cho bà”, Lâm Chính mỉm cười.
“Được! Được! Thần y Lâm, vất vả cho cậu rồi”, bà cụ xúc động nói.
Lâm Chính lập tức tiến hành châm cứu. Toàn bộ quá trình châm cứu đều được rất nhiều trang mạng phát trực tiếp. Đám nhà báo chụp ảnh liên tục, cũng có không ít người lấy cả điện thoại ra chụp. Tầm hơn mười phút sau Lâm Chính dừng lại: “Bà nghỉ ngơi chút đi nhé”.
“Được…cảm ơn thần y Lâm”, bà cụ vội vàng gật đầu sau đó được người khác dìu qua một bên để nghỉ ngơi.
“Người tiếp theo”, Lâm Chính nói.
Lần lượt từng người bước lên khám. Lâm Chính tiến hành chẩn đoán khá nhanh, châm cứu cũng rất đặc biệt, hơn nữa tốc độ của anh còn vô cùng dứt khoát, không hề khoa chân múa tay, mỗi nhát châm đâm xuống đều chính xác, nhẹ nhàng.
“Thần y Lâm đúng là thần y Lâm. Lạc Thiên, nếu như nhà họ Lạc mà được truyền thừa châm thuật như vậy thì chắc chắn sẽ một bước lên tiên đấy”, Lạc Bắc cảm thấy ngưỡng mộ Lâm Chính bèn cảm thán.
Người ngoài nhìn vào không hiểu chứ đối với những người biết về y học như họ thì nhìn là biết ngay.
“Ông nội không cần ngưỡng mộ, cháu đã học ở Huyền Y Phái rồi, nhất định sẽ nỗ lực ạ”, Lạc Thiên mỉm cười nói.
“Vẫn chưa đủ, y thuật của Huyền Y Phái rất đặc biệt nhưng vẫn chưa đạt tới mức độ tinh túy như của thần y Lâm đâu”, Lạc Bắc quay qua nhìn Lạc Thiên.
Lạc Thiên giật mình: “Ông nội, ông định nói…”
Lạc Bắc do dự, sau đó khẽ nói: “Tiểu Thiên, ông hỏi cháu, cháu có muốn được gả cho người đàn ông như thần y Lâm không?”
Dứt lời, Lạc Thiên bàng hoàng.