Cả hiện trường bùng nổ.Đám đông nhìn nhau, không hiểu ý của chủ tịch Lâm là gì. Đám nhà báo thì điên cuồng chụp ảnh cùng phát trực tiếp liên tục.
“Những người có chức quyền sao? Vậy là có ý gì?”
“Lẽ nào thần y Lâm có thể mời được những bác sĩ nổi tiếng trong nước tới chứng minh cho việc chẩn đoán của cậu ta à?”
“Có phải là người của học viện Huyền Y Phái không? Chắc là Tần Bách Tùng sẽ xuất hiện đúng không?”
“Học viện Huyền Y Phái? Không thể nào. Đó là của thần y Lâm mà. Người của họ tới thì căn bản là không có sức thuyết phục”.
“Vậy thì người có uy quyền là chỉ ai vậy?”
“Đoán bừa là vị Bồ Tát Khấu Quan của tỉnh Thiên Hành”.
“Người đó là đại y đấy. Nếu như ông ấy lên tiếng thì đúng là có sức thuyết phục thật".
“Tôi cảm thấy có thể là vài bác sĩ nổi tiếng của Yên Kinh”.
“Chắc là không phải, người khác làm gì có thời gian lo chuyện bao đồng chứ”.
“Cũng rất khó nói. Thần y Lâm trước mắt có địa vị rất cao trong giới y học trong nước. Huống hồ mấy loại thuốc này của cậu ấy có liên quan tới sự an toàn của người bệnh. Nếu có thể chứng minh thì bọn họ cũng rất vui vẻ giúp đỡ thôi”.
Cộng đồng mạng thảo luận không ngớt. Những ai chỉ cần rảnh thì đều lấy điện thoại ra xem phát sóng trực tiếp. Người đàn ông khẽ hừ giọng: “Người nào? Bớt giả thần giả quỷ đi”.
Thế nhưng Lâm Chính không thèm quan tâm, chỉ lên tiếng: “Mọi người yên tĩnh”.
Hiện trường đang bùng nổ lập tức yên lặng đi nhiều. Vô số ánh mắt tập trung về phía Lâm Chính.
Anh chỉ cười thản nhiên: “Hôm qua chúng tôi đã tổ chức một buổi họp đặc biệt ở Giang Thành. Tôi lấy danh nghĩa của hiệp hội Giang Thành mời một vài vị khách đặc biệt tham gia để giao lưu về y học”.
Rất nhiều người cảm thấy hoang mang. Mấy thành viên trong hiệp hội Đông y Giang Thành cũng cảm thấy kinh ngạc.
“Hôm qua chúng ta có tổ chức hội nghị hả?”
“Tôi có nhận được thông báo đâu".
“Chủ nhiệm Châu cô có nghe nói không?”, thành viên của hiệp hội bèn nhìn Châu Ngải.
Châu Ngải chỉ lắc đầu cười chua chát: “Thực tế thì lâu lắm rồi thần y Lâm đã không tới hiệp hội”.
Cả hiện trường trở nên hỗn loạn.Lúc này, một nhà báo bèn hỏi Lâm Chính: “Thần y Lâm, thành viên tham gia buổi họp nghị gồm những ai? Là hội nghị toàn thành phố..toàn tỉnh…hay là toàn quốc?”
Đám đông nín thở. Lẽ nào là hội nghị toàn quốc sao? Vậy thì không hề tầm thường chút nào. Nếu đúng là vậy thì ai dám coi thường chứ? Với danh tiếng của thần y Lâm, việc mời được các chuyên gia trong nước cũng là điều rất có thể.
Nhà báo vừa rồi khá nhanh nhạy, dường như cô ta đang muốn hỏi xem những người có uy quyền tham gia hội nghị là ai. Tất cả đều tập trung cao độ.
Bao gồm cả Nhậm Quy, Cư Chí Cường và ông cụ Vương.
“Ông Vương, nếu như thần y Lâm gọi được người đến làm chứng thì sẽ gây ra bất lợi cho chúng ta mất”, Nhậm Quy nói giọng khàn khàn: “Khấu Quan, Chu Thương Hải mà xuất hiện thì cục diện sẽ tệ hơn chúng ta tưởng tượng nhiều”.
“Yên tâm đi, Lâm Chính mời được bọn họ đến thì cũng chỉ hòa hoãn được tình hình thôi chứ chưa lật được tình thế, đừng lo”, ông cụ Vương cười thản nhiên.
Thế nhưng Nhậm Quy vẫn cảm thấy lo lắng.Lúc này, Lâm Chính lên tiếng trả lời câu hỏi của nhà báo kia.
“Đúng là cũng có không ít danh y trong nước có mặt”.
“Trong nước sao? Vậy có nghĩa đó là một cuộc hội nghị mang tính quốc gia?”, nhà báo sững sờ.
“Không phải quốc gia mà là toàn cầu”.
Dứt lời, cả hiện trường im lặng
như tờ. Đám đông cảm tưởng tim mình như ngừng đập.Thế nhưng Lâm Chính chỉ quay qua nói: “Được rồi các vị, xin mời phó hội trưởng Hiệp hội Y tế nước Mỹ Jesse!”
“Cái gì?”, rất nhiều nhà báo sững sờ. Có không ít người dân cũng thất kinh, tưởng mình nghe nhầm. Ngay sau đó một người đàn ông đeo kính, mặc áo blouse trắng từ trong Dương Hoa bước ra. Toàn bộ máy quay đều chĩa về phía anh ta.
“Ôi trời, là phó hội trưởng Jesse của Hiệp hội y tế nước Mễ sao?”
“Tôi không nhìn nhầm đấy chứ?”
“Ramon đã bội nhọ cả hiệp hội, khó mà giữ được chức hội trưởng. Rất có thể vị trí đó sẽ dành cho Jesse”.
“Đây là nhân vật ngầu lòi thật đấy”, cả cộng đồng mạng bùng nổ.
“Thần y Lâm, tôi ok thật chứ?”, Jesse cười khổ.
“Không có gì đâu, anh ngồi đi”, Lâm Chính nói. Jesse lập tức ngồi xuống bên cạnh Mã Hải. Sau đó Lâm Chính lại lên tiếng: “Tiếp theo, xin mời cô Anna phó hội trưởng Hiệp hội Y tế nước Y”.
Anna mặc áo blouse trắng mỉm cười bước ra. Đám đông cảm tưởng mình đang trúng gió. Cô Anna cũng tới rồi sao? Đây là người nổi tiếng đấy.
“Ngoài ra, xin mời Josephine – hội trưởng Hiệp hội Y tế nước Y", một người đàn ông tóc vàng mắt xanh bước ra.
“Xin mời ông Mạc Thanh – trưởng thư ký Hiệp hội Đông y Hoa Quốc".
“Mời thầy Khấu Quan – Bồ Tát sống của tỉnh Thiên Hành”.
“Mời tiền bối dược vương của tỉnh Hoài Thiên".
“
“Mời cô Lita - chuyên gia thần kinh nổi tiếng”.
“Xin mời…”, Lâm Chính đọc ra một loạt, sau đó là từng người bước ra, ngồi vào vị trí mà Mã Hải đã sắp xếp. Tất cả đều nhìn chăm chăm những người này. Có nhiều người dân còn không biết tới họ. Thế nhưng toàn bộ đám phóng viên thì đều trố tròn mắt.
Bọn họ luôn phải theo dõi tin tức nên biết. Tất cả những người ngồi đây đều là những khuôn mặt quen thuộc được lên tin quốc tế. Tất cả đều là những người nổi tiếng thế giới.
Thần y Lâm…đã mời được hết bọn họ như vậy sao? Thật quá long trọng. Bao nhiêu bác sĩ nổi tiếng ngồi cùng nhau thế này. Đúng là khoảnh khắc lịch sử.
Bên trong chiếc xe đang đỗ bên đường là không khí chết chóc bao trùm. Nhậm Quy, ông cụ Vương đều phải há mồm trợn mắt. Còn trên mạng thì đã hoàn toàn bị nổ tung rồi. Vô số người ngồi trước màn hình đang hét lên.
Nào ai ngờ thần y Lâm lại có thể mời được hết những vị Phật Tổ có mặt như thế.
“Chào mừng các vị”, Lâm Chính mỉm cười, nhìn về phía người đàn ông kia: “Giờ anh còn nghi ngờ gì nữa không?”
Người đàn ông giật mình. Mặc dù hắn không quan tâm về giới y học nhưng cũng đã từng nhìn thấy vài khuôn mặt này trên màn hình.
“Cậu…tìm bọn họ tới làm gì? Còn định múa rìu qua mắt thợ à? Hừ, những người này có thể làm gì được chứ?”, người đàn ông mím môi, cãi cùn.
“Bọn họ có thể đại diện cho giới y học của một nửa thế giới đấy! Anh nói thử xem”, Lâm Chính thản nhiên nhìn người đàn ông.
Người đàn ông tưởng như sét đánh ngang tai.