Lâm Tử Yến đành phải nói thật. Hóa ra nhà họ Lâm có một mỏ khoáng sản ở Tây Bắc.
Mỏ khoảng sản này đã không còn mang lại nhiều lợi lạc cho nhà họ Lâm nữa, nhưng không lâu trước đó có một chuyên gia trong nhà họ Lâm tính toán ra ở cách mỏ khoáng sản này không xa có khả năng có một loại đá tím cực hiếm. Nếu như có thể mua được ngọn núi khu đó, khai thác đá này thì lợi nhuận kiếm được là điều không tưởng.
Nhà họ Lâm lập tức chuẩn bị tiền đi mua ngọn núi này. Tuy nhiên chuyên gia kia vì tiền nên đã bán thông tin này cho người của một vài gia tộc khác ở Yên Kinh. Thế nên những người khác cũng đang điên cuồng vung tiền ra để mua cho bằng được. Bọn họ cũng vì chuyện này mà xảy ra tranh chấp.
Người chủ của vùng núi biết chuyên nên đã tổ chức buổi đấu giá, ai có thể mua được giá cao thì có được ngọn núi.
Thực ra nhà họ Lâm không thiếu tiền thế nhưng do đại hội sắp diễn ra, nhà họ Lâm mỗi ngày đều phải tiêu tốn chi phí với con số trên trời nên không chắc 100% có thể mua được mỏ đá này hay không.
Thực ra không mua được cũng không sao, nhưng nếu mỏ đá này mà rơi vào tay đối phương, khiến cho thực lực của đối phương vọt tăng thì sẽ tạo thành phiền phức cho nhà họ Lâm trong việc bành trướng thế lực ở đại hội. Vì vậy nhà họ Lâm định lôi kéo, hợp tác với Dương Hoa để có được mỏ đá này.
“Hóa ra là vậy?”
Lâm Chính nghe xong thì gật đầu, sau đó anh hỏi: “Vậy cô định tôi làm thế nào?”
“Chúng tôi không thể nào tiếp xúc để hợp tác trực tiếp với Dương Hoa được vì dù sao chủ tịch Lâm cũng có ấn tượng không tốt với nhà họ Lâm. Vì vậy gia tộc quyết định bắt đầu từ bây giờ do cậu đại diện cho nhà họ Lâm hợp tác với Dương Hoa, thu mua lại núi đá”, Lâm Tử Yến mỉm cười.
“Tôi hiểu rồi. Tôi đã đầu tư vào Duyệt Nhan, trở thành cổ đông lớn nhất nên giờ các người muốn tôi lấy danh nghĩa của Duyệt Nhan ra mặt, hợp tác với Dương Hoa cùng mua cho bằng được núi đá tím đúng không?”
“Đúng vậy”.
“Vậy tôi có lợi lạc gì?”, Lâm Chính hỏi.
Lâm Tử Yến giật mình, khẽ cười: “Sau khi sự việc thành công, gia tộc như đưa cậu 20 triệu tệ làm tiền thưởng. Ngoài ra cũng có thể phục hồi thân phận của cậu. Thế nào? Đối với cậu, đây là phần thưởng cực kỳ lớn rồi đấy, nhớ coi trọng”.
Lâm Tử Yến cảm thấy, chắc chắn Lâm Chính sẽ đồng ý, cho dù Lâm Chính không đồng ý cũng không được. Vì cô ta đang đại diện cho cả gia tộc. Có thể nói là Lâm Chính đang gặp may. Tự dưng được bồi thường 100 triệu tệ. Điều này khiến người khác bất ngờ. Tuy nhiên, có tiền chưa chắc đã có chỗ đứng.
Vì chỉ cần nhà họ Lâm muốn thì ngay hôm sau Lâm Chính có khi sẽ biến mất khỏi Giang Thành ngay lập tức.
Đương nhiên đấy là Lâm Tử Yên nghĩ. Vì Lâm Chính đột nhiên đáp lại rằng: Tôi không có hứng thú với những thứ đó.
Dứt lời, Lâm Tử Yến sững sờ. Cô ta trợn tròn mắt, nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin: “Cậu..cậu nói cái gì? Cậu từ chối? Cậu…to gan gớm!”
“Tôi sớm đã không còn là con cháu của nhà họ Lâm nữa, không có nghĩa vụ phải giúp các người. Huống hồn, lợi lạc mà các người đưa ra không hấp dẫn chút nào”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Vậy cậu muốn gì?”
“Một sự công bằng”.
“Công bằng? Công bằng gì?”
“Sự công bằng cho mẹ tôi”, Lâm Chính im lặng
rồi đột nhiên lên tiếng. Dứt lời, Lâm Tử Yến tái mặt không nói nên lời.
“Các người có thể thực hiện được không?”, Lâm Chính nhìn cô ta.
“Công bằng? Hừ, công bằng gì chứ. Cậu tự cho mình là giỏi đấy à. Cậu chỉ là con riêng, nói thẳng ra là con hoang. Đến người đó còn không thừa nhận cậu thì cậu cảm thấy cậu là cái gì? Lâm Chính, tôi nói cho cậu biết cậu không còn lựa chọn nào khác đâu. Đây là mệnh lệnh của gia tộc. Nếu cậu không nghe theo thì không chỉ có cậu gặp đen đủi mà cả nhà vợ cậu cũng thế. Trước đây gia tộc có thể cướp đi của cậu mọi thứ thì bây giờ cũng thế. Cậu nên suy nghĩ cho kỹ, ngày mai trả lời tôi”.
Lâm Tử Yến hừ giọng, đứng dậy cầm túi và rời đi. Lâm Chính chỉ im lặng nhìn theo bóng lưng cô ta.
Anh vẫn ngồi im như đang chờ đợi điều gì đó. Một lúc sau, một người đàn ông đội mũ lưỡi chai bước vào nhà hàng và ngồi xuống đối diện với anh.
“Điều tra ra chưa?”
“Điều tra ra rồi ạ. Lâm Tử Yến sau khi ra khỏi cửa thì đi tới khách sạn Cẩm Giang. Có lẽ là về đó nghỉ. Sau khi lên xe thì cô ta gọi điện thoại, nói rằng gặp phiền phức, nhờ phía Yên Kinh cử thêm người tới".
Nghe tới đây Lâm Chính đã hiểu ra, Lâm Tử Yến muốn dùng bạo lực để giải quyết vấn đề này. Cô ta không thích lằng nhằng. Hơn nữa cô ta còn cực kỳ ghét thái độ của Lâm Chính. Vì anh rõ ràng chỉ là một kẻ bị ruồng bỏ, một kẻ vô dụng ăn nhờ ở đợ và thường xuyên bị cắm sừng.
Dựa vào gì mà anh có thể ung dung như thế? Giống như anh không coi cô ta ra gì vậy.
Chỉ là Lâm Tử Yến không ngờ rằng từ lúc Lâm Chính xuất hiện ở nhà hàng thì nhất cử nhất động của cô ta đều bị tiểu đội Ám Ưng theo dõi.
“Sắp xếp người đi nhé! Nhà họ Lâm cử tới bao nhiêu người thì chúng ta xử lý từng đấy người! Rõ chưa?”, Lâm Chính nói với người kia.
Người này giật mình nhưng ngay lập tức gật đầu: “Vâng, chủ tịch…”
“Đi đi”.
“Dạ”, tiểu đội Ưng Ám bèn rời đi. Lâm Chính lau miệng, bước ra khỏi nhà hàng. Thế nhưng một lúc sau, điện thoại của anh lập tức đổ chuông. Lâm Chính nhìn số điện thoai và cảm thấy ngạc nhiên.
“Tiểu Lạc, sao thế?”, Lâm Chính hỏi. Hóa ra là Lạc Thiên gọi điện tới.
“Ờ thì…Lâm Chính….tối anh có rảnh không?”, Lạc Thiên có vẻ khá căng thẳng. Cô gái lắp bắp hỏi.
“Tối à? Tôi có…sao thế?”, Lâm Chính không hiểu.
“Tôi muốn mời anh ăn tối..không biết có được không?”, Lạc Thiên ngập ngừng.
“Ồ! Tôi còn tưởng chuyện gì? Chỉ vậy thôi phải không? Không thành vấn đề", Lâm Chính hào sảng đáp lại.
“Vậy tối nay tới nhà họ Lạc nhé, tôi sẽ đích thân xuống bếp. Anh đợi nhé”, Lạc Thiên thở phào, giọng điệu trở nên thoải mái hơn nhiều.
“Được!”, Lâm Chính đáp lại.
Điện thoại tắt máy. Lạc Thiên thở hắt ra.
“Đồng ý rồi chứ?”
“Đồng ý rồi ạ”.
“Vậy mau đi chuẩn bị đi”.
“Ông nội…như vậy liệu có ổn không?”
“Cháu còn lựa chọn nào khác sao?”
“Vậy…thôi được ạ…”