Trình độ về y thuật của Lâm Chính đương nhiên không tầm thường.
Thực ra thành phần của loại rượu trước đó, anh ngửi một cái là nhận ra, cũng biết nó vô hại nên mới yên tâm uống.
Loại rượu này... cũng vậy.
Lâm Chính biết rõ các thành phần trong rượu, cũng không nghĩ là nó có hại, nên cũng uống cùng Lạc Thiên.
Nhưng không ngờ vừa uống được một ly thì mạch tượng hỗn loạn, máu chảy rần rật, cả người trở nên nóng nảy bất an.
Lâm Chính lập tức hiểu ra.
Thực ra trong rượu này... còn thêm một loại dược liệu, nó không màu không vị, bỏ vào rượu rất khó phát giác.
Cũng chính dược liệu này khiến nồng độ cồn của hai loại rượu bắt đầu phát tác, khiến cơ thể Lâm Chính xuất hiện tình trạng khác thường.
Đúng là khó lòng phòng bị!
Không ngờ nhà họ Lạc còn có chiêu này.
Nhưng cũng đúng thôi, dù sao nhà họ Lạc cũng là thế gia Đông y, sự hiểu biết của bọn họ về Đông y đứng đầu cả nước.
Thế gia Đông y như vậy đương nhiên sẽ có một số linh đan diệu dược mà ngay cả Lâm Chính cũng không tưởng tượng được...
Nhưng cho dù là vậy, thì Lâm Chính vẫn chưa đến mức mất khống chế.
Anh âm thầm dùng tay ấn vào mấy huyệt vị trên người để làm giảm triệu chứng, sau đó giả vờ say, nói líu cả lưỡi: "Rượu... rượu này ngon đấy... Nào... rót đầy đi, Tiểu Thiên, chúng ta tiếp tục cạn chén..."
"Được".
Hai mắt Lạc Thiên sáng lên, vội vàng rót rượu, rồi cầm chén rượu lên, một hơi cạn sạch.
Ba ly như vậy vào bụng, Lâm Chính dường như có chút không chịu nổi, chiếc chén tuột khỏi tay, rơi xuống đất vỡ tan.
Còn Lâm Chính thì nằm gục xuống bàn, bất tỉnh nhân sự.
Người nhà họ Lạc ở xung quanh bàn thấy thế đều ngẩn ra.
"Cậu Lâm? Thần y Lâm?", Lạc Bắc Minh đặt ly rượu xuống, cẩn thận gọi mấy tiếng.
Nhưng Lâm Chính vẫn không có bất cứ phản ứng gì.
Ông ta vội vàng nháy mắt với Lạc Thiên.
Lạc Thiên cũng đặt ly rượu xuống, cẩn thận lay Lâm Chính, cười nói: "Anh Lâm, đừng đùa nữa, tôi biết anh chưa say, mau ngồi dậy đi".
Nhưng Lâm Chính vẫn bất động.
"Anh Lâm?", Lạc Thiên lại gọi thêm mấy tiếng nữa.
Nhưng Lâm Chính vẫn nằm im như chết.
"Say rồi sao?", một người nhà họ Lạc ở bên cạnh dè dặt hỏi.
"Không đơn giản thế đâu, thần y Lâm y thuật cao siêu, ngày nào cũng ngâm tắm bằng thảo dược, cơ thể cậu ta đã bách độc bất xâm từ lâu, chút rượu này sao có thể quật ngã cậu ta được chứ? Chắc chắn là cậu ta giả vờ", Lạc Bắc Minh cười nói: "Thần y Lâm, đừng đùa nữa, mau dậy đi, chúng ta tiếp tục uống. Cậu còn non lắm, không qua được mắt tôi đâu".
Nhưng... ông ta nói xong, Lâm Chính vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, nằm gục trên bàn, bất động như một bức tượng.
Lần này thì mọi người đã chắc chắn không phải là Lâm Chính giả vờ...
"Ông ơi, chắc là anh Lâm say thật rồi", Lạc Thiên sửng sốt nhìn Lâm Chính, nói.
"Không ngờ hoa Thất Nhật Hoa này lại
lợi hại như vậy, ngay cả thần y Lâm cũng không chống lại được", Lạc Bắc Minh tỏ vẻ kinh ngạc, không nhịn được nói.
"Ông ơi, sao thần y Lâm bị say mà cháu lại ngàn chén không say?", Lạc Thiên nhìn chén rượu trong tay mình, ánh mắt tỏ vẻ nghi hoặc.
"Đồ ngốc, trước đó cháu đã ăn cánh hoa của Thất Nhật Hoa, cánh hoa đó có thể triệt tiêu hoàn toàn nồng độ cồn. Đừng nói là ngàn chén không say, chỉ cần bụng cháu còn chứa được, và trong phạm vi dược hiệu của cánh hoa Thất Nhật Hoa, cho dù cháu uống chục nghìn chén, trăm nghìn chén cũng không say được", Lạc Bắc Minh cười đáp.
"Thất Nhật Hoa thần kỳ thật đấy...", Lạc Thiên không khỏi cảm khái.
"Đúng vậy, đây là bảo bối quý hiếm mà ông mất gần 10 năm mới tìm được. Được rồi, cũng không còn sớm nữa, cháu mau dìu Lâm Chính về phòng nghỉ ngơi đi", Lạc Bắc Minh nói.
Lạc Thiên nghe thấy thế, khuôn mặt xinh đẹp lập tức đỏ lựng, dường như có thể nhỏ ra máu.
Cô ấy chần chừ một lát, có chút run rẩy đi tới bên cạnh Lâm Chính, nâng một cánh tay của anh lên.
"Đưa thần y Lâm qua đó giúp Tiểu Thiên".
"Vâng, ông chủ".
Mấy người nhà họ Lạc xúm lại giúp đỡ.
Chẳng mấy chốc, Lâm Chính đã được đưa vào phòng.
Từ đầu đến cuối, anh đều yên lặng quan sát mọi chuyện xung quanh.
Anh rất tò mò tại sao người nhà họ Lạc lại chuốc anh say?
Để hại anh sao?
Nhưng nhìn có vẻ không giống.
Hơn nữa, Lạc Thiên không thể nào đối xử với anh như vậy được.
Nếu vậy thì rốt cuộc bọn họ định làm gì?
Lâm Chính cảm thấy nghi hoặc trong lòng.
Còn Lạc Thiên lúc này đã đứng ở cửa.
"Tiểu Thiên, tương lai của nhà họ Lạc nhờ cả vào cháu, cháu nhất định phải nắm lấy cơ hội đấy".
Lạc Bắc Minh nói một câu đầy trịnh trọng.
"Vâng ông".
Giọng nói của Lạc Thiên run rẩy.
Sau đó, cô ấy đóng cửa phòng, rồi khóa lại.
Lâm Chính ngạc nhiên, mở hé mắt ra.
Lạc Thiên vẫn đứng cúi đầu ở cửa, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Mười ngón tay cô ấy đan vào nhau...
Một lát sau, cô ấy hít sâu một hơi, dường như đã ra quyết định gì đó, sải bước đi về phía Lâm Chính.
Dáng vẻ đó không khác gì chiến sĩ đang lao lên chiến trường.
Thấy chết không sờn!