Về đến công ty, Lâm Chính gọi điện thoại cho Tô Nhu.
Tô Nhu còn đang trong cơn kinh hoảng quay về nhà, trùm đầu ngủ một giấc mới bình tĩnh lại được một chút.
Lúc đó, nhận thức của cô đối với thần y Lâm cũng có một độ cao mới.
Bay lên trời chui xuống đất, một quyền đánh nứt núi.
Đó là… thần tiên sao?
Tô Nhu lắc đầu, cảm giác vẫn hơi mơ hồ.
Sau khi cảm ơn Chủ tịch Lâm, Tô Nhu tiếp tục trùm đầu ngủ, không quan tâm điều gì cả.
Còn Lâm Chính thì bắt đầu xử lý việc ở công ty.
Sau khi xem vài tài liệu, anh đột nhiên nghĩ tới điều gì, gọi Mã Hải đến.
“Lần này nhà họ Lâm đến đây là muốn hợp tác với Dương Hoa chúng ta đấu giá được mỏ đá tím ở Tây Bắc, chuyện này ông thấy thế nào?”, Lâm Chính hỏi.
“Chủ tịch Lâm, cậu có hứng thú với mỏ đá tìm này sao?”, Mã Hải sửng sốt một lúc rồi hỏi.
“Hễ là chuyện có thể nâng cao thực lực cho Dương Hoa chúng ta, tôi đều có hứng thú”.
“Chủ tịch Lâm, thực ra đấu giá mỏ đá tím đối với bất cứ tập đoàn tài chính nào mà nói đều là chuyện lời chứ không lỗ, nhưng mỏ đá tím này giá trị quá cao, muốn có được nó thì phải có tài sản rất lớn mới đi cạnh tranh đấu giá. Hơn nữa, dù có đấu giá được thì giai đoạn đầu cũng phải bỏ ra một số tiền đầu tư lớn mới có thể khai thác. Trước mắt, tất cả trọng tâm của Dương Hoa chúng ta đều dồn về phía hơn một trăm công ty và xâm chiếm thị trường của bọn họ, sau đó là sản xuất thuốc đặc trị bệnh tiểu đường. Bây giờ thuốc này đã nhận được nhiều phản hồi tốt, hơn nữa cũng nhận được một số lượng đơn hàng lớn từ nước ngoài. Chúng ta đang khẩn trương xây nhà máy, sản xuất thuốc đặc hiệu, thực sự không có nhiều tiền để đấu giá mỏ đá tím đó!”, Mã Hải bất lực nói.
Lâm Chính sờ cằm, lên tiếng hỏi: “Nếu có được mỏ đá tím, chúng ta có thể phát triển thêm được chừng nào?”.
Mã Hải im lặng suy nghĩ một lúc, đột nhiên đi đến trước văn phòng, lấy ba cuốn sách bên cạnh, chồng chúng lên nhau.
“Đây là độ cao thực lực hiện nay của Dương Hoa!”.
Nói xong, ông ta lại thêm một cuốn sách nữa, đặt lên trên đỉnh.
“Đây là độ cao thực lực sau khi có được mỏ đá tím!”.
Đơn giản rõ ràng, nhưng lại vô cùng đáng kinh ngạc.
“Buổi đấu giá lúc nào bắt đầu?”, Lâm Chính khẽ giọng hỏi.
“Hai giờ chiều này, ở phòng triển lãm quốc tế Thanh Đô!”.
“Chuẩn bị máy bay, đi một chuyến”.
“Chủ tịch Lâm, sợ là chúng ta… chúng ta không có nhiều tiền như vậy!”, Mã Hải vội nói.
Mặc dù công ty vẫn còn tài sản mười tỷ, nhưng nếu sử dụng số tiền này, một khi chuỗi tài chính bị đứt sẽ là đòn chí mạng đối với sự vận hành của cả công ty…
“Yên tâm, tiền không đủ thì tôi còn thứ khác!”, Lâm Chính bình thản nói.
“Thứ khác?”.
Mã Hải ngạc nhiên, đột nhiên nghĩ tới điều gì, trên mặt lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ.
“Ông
hãy mau chóng liên hệ với bên đấu giá, tôi có vài thứ muốn giao cho họ đấu giá, lợi nhuận sau khi đấu giá được có lẽ đủ để chúng ta tranh đoạt mỏ đá tím”.
“Được, được! Chủ tịch Lâm, cậu chờ chút, tôi sẽ liên hệ ngay!”.
Mã Hải vô cùng kích động, lập tức chạy đi.
Chốc lát sau, Mã Hải quay lại.
“Chủ tịch Lâm, bên kia đã nhận được tin, bọn họ sẽ chuẩn bị nghi thức chào đón cậu đến!”.
“Nói với họ là không cần, tôi muốn khiêm tốn một chút”.
“Vâng, Chủ tịch Lâm!”.
Lâm Chính dùng bữa trưa, nghỉ ngơi một lát ở công ty, sau đó đi cùng Từ Thiên tới sân bay Giang Thành.
Bọn họ lên máy bay tư nhân, bay thẳng đến sân bay Thanh Đô.
Trên máy bay, Từ Thiên muốn nói lại thôi.
“Có chuyện gì thì nói thẳng đi, nín nghẹn suốt đoạn đường không khó chịu hay sao?”, Lâm Chính uống ngụm rượu vang, bắt chéo hai chân xem báo.
“Chuyện đó… Chủ tịch Lâm, cậu thật sự có hứng thú với mỏ đá tím sao?”.
“Sao vậy?”, Lâm Chính đặt báo xuống, quái lạ nhìn ông ta.
“Là thế này, tôi nhận được tin, nói rằng có thể bên trong mỏ đá tím có bảo bối đặc biệt, do đó không ít tập đoàn tài chính muốn có được mỏ đá tím, thậm chí…”.
“Thậm chí sao?”.
“Thậm chí còn có một vài gia tộc ẩn thế!”.
“Gia tộc ẩn thế? Chẳng lẽ… thế gia Nam Cung cũng tham dự?”, Lâm Chính nhíu mày hỏi.
Nếu vậy thì không dễ.
“Chuyện này tôi không rõ, nhưng tôi nghĩ mỏ đá tím đó… chắc chắn không dễ lấy được!”.
“Nếu không lấy được thì thôi, lần này chỉ có thể nói là một lần thăm dò, xem xem có thể lấy được không. Nếu lấy được thì lời to, nếu không lấy được thì cũng chỉ mất thời gian một buổi chiều, không sao”, Lâm Chính bình thản nói.
“Vậy thì được!”, Từ Thiên thở phào nhẹ nhõm.
“Sao? Ông có vẻ rất lo lắng?”, Lâm Chính nhìn ông ta một cách kỳ quái.
“Chủ tịch Lâm, cậu có điều không biết, nghe nói có vài gia tộc quyết tâm phải có bằng được mỏ đá tím đó. Tôi lo Dương Hoa chúng ta vô cớ rước phải phiền phức mà thôi”, Từ Thiên cười nói.
“Thế à… Yên tâm, tôi sẽ tự lượng sức! Gần đây đúng là Dương Hoa có khá nhiều phiền phức, tôi sẽ cẩn thận”, Lâm Chính gật đầu.
Từ Thiên mỉm cười, không nói gì.
Chẳng mấy chốc, máy bay đã đáp xuống sân bay Thanh Đô.
Vừa ra khỏi sân bay, một chiếc Lincoln bản kéo dài dừng ở ngoài sân bay.
“Chủ tịch Lâm, chào cậu! Tôi là Tiểu Cổ của hội đấu giá Long Đằng! Tôi được lệnh của hội trưởng đến đón anh, mời anh lên xe”, một cô gái mặc đồng phục công sở bước nhanh tới, mỉm cười nói.