Sau khi tập đoàn Chính Hoa bị Cư Nam An dâng cho Dương Hoa, thế gia Nam Cung đã coi Dương Hoa là đối thủ mà mình nhất định phải tiêu diệt.
Thế gia Nam Cung cũng đã điều tra tất cả tình hình của Dương Hoa.
Quy mô của Dương Hoa hiện giờ quả thực đã vượt quá tưởng tượng của thế gia Nam Cung, nhưng vì vậy mà kinh tế của nó rất kẹt, chỗ nào cũng cần tiền. Nếu chuỗi vốn của chỗ nào xảy ra vấn đề thì sẽ gây ra một loạt phản ứng dây chuyền.
Đáng lẽ trong tình hình này, Chủ tịch Lâm không có quá nhiều tiền để đấu giá mỏ đá tím mới phải.
100 tỷ tệ?
Cậu ba Nam Cung tin chắc, cho dù bỏ ra 10 tỷ tệ thì Chủ tịch Lâm cũng phải giật gấu vá vai… Anh thực sự không có nhiều tiền như vậy.
Nhưng… tại sao Chủ tịch Lâm vẫn tự tin hét một cái giá trên trời như vậy?
Anh thực sự khao khát có được mỏ đá tím này đến thế sao?
Sắc mặt cậu ba Nam Cung tỏ vẻ lúng túng.
Hội trường xôn xao.
Vô số người tỏ ra kinh ngạc.
Bọn họ chưa bao giờ nghe nói tới cái giá như vậy.
“Không hổ là thần y Lâm”.
“100 tỷ tệ? Xem ra Chủ tịch Lâm nhất quyết phải lấy được rồi”.
“Cậu ta ra cái giá như vậy, e là cậu ba khó mà rút lui được”.
“Lần này thì có cái để xem rồi”.
Mọi người châu đầu ghé tai, bàn tán xôn xao.
Cậu ba Nam Cung nhíu chặt mày, dường như đang suy nghĩ gì đó.
“Cậu chủ, bây giờ phải làm sao đây?”, người ở bên cạnh dè dặt hỏi.
“Tăng giá”, cậu ba Nam Cung bình thản nói.
Người kia gật đầu, lập tức bước lên trước: “Cậu chủ nhà tôi ra giá 110 tỷ tệ!”.
“200 tỷ tệ!”.
Từ Thiên gần như hét giá lên ngay sau đó.
Ặc!
Tất cả những người có mặt đều há hốc miệng.
Điên rồi!
Chắc chắn là điên rồi!
Giá này mà cũng dám hét!
Chắc chắn là Chủ tịch Lâm điên rồi!
Chắc không phải anh định bán Dương Hoa để mua mỏ đá tím này đấy chứ?
Ai nấy đều nhìn phòng bao kia với ánh mắt nóng rực.
Thậm chí có người còn lấy điện thoại ra, quay lại buổi đấu giá.
Phải biết rằng, giao dịch với số tiền khủng khiếp như vậy chắc chắn là có một không hai trên đời, trước nay chưa từng có.
Người của thế gia Nam Cung đều cuống cả lên, ai nấy nghiến răng nghiến lợi, vô cùng hoảng loạn.
“Cậu ba! Không thể nào, chắc chắn Chủ tịch Lâm kia không có nhiều tiền như vậy đâu”, người ở bên cạnh trầm giọng nói.
“Tôi biết, trừ phi anh ta bán hết cổ phiếu của Dương Hoa đi, nếu không không thể có được số tiền lớn như vậy được”, cậu ba Nam Cung hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Nhưng tôi không thể hiểu được mục đích của anh ta là gì!”.
“Cậu chủ, vậy bây giờ chúng ta nên làm gì đây? Cái giá này thì… có theo không?”.
“Để tôi nghĩ đã”.
Cậu ba Nam Cung khàn giọng đáp.
Gia tộc chỉ dự toán cho anh ta 100 tỷ tệ.
Nói thật thì 100 tỷ tệ đối với thế gia Nam Cung cũng là con số không nhỏ.
Nhưng sau khi nghĩ đến lợi nhuận khổng lồ mà mỏ đá tím mang lại cho gia tộc trong tương lai,
bọn họ cảm thấy khoản đầu tư này vẫn đáng giá.
“Tăng giá!”.
Đúng lúc này, cậu ba Nam Cung bỗng trầm giọng quát.
“Cậu chủ, cậu không nói một câu với gia tộc sao?”, người ở bên cạnh lập tức hỏi.
“Lúc này mà đi hỏi cũng không kịp đâu, cứ lấy được mỏ đá tím đã rồi tính”, cậu ba Nam Cung trầm giọng đáp.
Mọi người đều gật đầu.
Người của thế gia Nam Cung lập tức lên tiếng.
“200 tỷ 500 triệu tệ!”.
Hội trường lại xôn xao.
Từ Thiên ngoảnh lại nhìn Chủ tịch Lâm.
Ông ta có chút không dám ra giá nữa rồi.
Nhưng Lâm Chính lại đứng dậy, bước ra ngoài phòng bao, nhìn mọi người ở bên dưới, bình tĩnh nói: “300 tỷ tệ!”.
Người của thế gia Nam Cung nghe xong đều không khỏi cảm thấy da đầu tê dại.
Các khách mời cũng đều nín thở.
Thế nào gọi là hào phú?
Có lẽ chính là đây!
Nhưng với tài lực của Dương Hoa hiện giờ, muốn bỏ ra số tiền này thì 110% là phải bán Dương Hoa đi.
Nói một cách nghiêm túc thì Chủ tịch Lâm bán Dương Hoa để mua mỏ đá tím này chỉ có lỗ.
Nhưng nhìn kiểu hét giá lúc này của anh, thì hôm nay chắc chắn là phải có được mỏ đá tím.
Chấp hết mọi người!
Lần này thì cậu ba Nam Cung cũng do dự.
Với cái giá này thì thế gia Nam Cung cũng không dám nhận bừa…
“Cậu ba, thế này thì vượt dự toán nhiều quá, hay là bỏ đi”, người ở bên cạnh khuyên nhủ.
“Phải đấy, 300 tỷ tệ, tính thêm cả tiền khai thác, tiền đầu tư thời kỳ đầu và sau, cả nhân lực và thời gian, rốt cuộc có thể kiếm được bao nhiêu cũng khó tính trước lắm”, lại có người khuyên.
Cậu ba Nam Cung lặng lẽ gật đầu.
Trên thực tế anh ta cũng nghĩ như vậy.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính ở bên cạnh lại lên tiếng.
“Thêm có 500 triệu? Con người tôi trước giờ mua gì chỉ cần thích là được, giá cả không thành vấn đề. Thế tộc nào đó không có thực lực thì nên buông tay sớm đi!”.
Cậu ba Nam Cung nghe thấy thế thì ngẩng phắt đầu lên, nhìn Lâm Chính chằm chằm.
“Cậu chủ, cậu ta dùng kế khích tướng để kích cậu thôi, cậu đừng mắc bẫy”, người bên cạnh vội nói.
“Tôi biết, nhưng nếu bị mất thể diện, lại không lấy được mỏ đá tím, ông nghĩ chúng ta biết ăn nói kiểu gì với gia tộc?”, cậu ba Nam Cung lạnh lùng hừ một tiếng.
“Cậu chủ…”
“Tiếp tục tăng giá!”, cậu ba Nam Cung quát.
Mọi người bất đắc dĩ, chỉ đành lên tiếng.
“300 tỷ 500 triệu tệ!”.
“400 tỷ tệ!”.
Gần như người của thế gia Nam Cung vừa hét giá xong, Lâm Chính đã lên tiếng ngay.
Đầu óc mọi người đều trở nên trống rỗng.
Thần y Lâm này… thực sự muốn dùng Dương Hoa để đổi lấy mỏ đá tím sao?