Choang!
Tiếng chén trà vỡ nát vang khắp trong ngoài căn phòng.
Lúc này, trong phòng ngoài phòng đứng đầy người.
Nam Cung Yết quỳ dưới đất, cúi đầu im lặng.
Bên cạnh anh ta là Nam Cung Nghị đã hôn mê bất tỉnh, cùng với mấy người khác của thế gia Nam Cung đang quỳ dưới đất, ai nấy run như cầy sấy.
Bầu không khí trong phòng vô cùng ngột ngạt.
Không ai dám ngẩng đầu lên.
Bên trên, một người đàn ông trung niên để râu chữ bát, mặc Đường trang, đang đứng quay lưng về phía bọn họ.
Dưới đất là chén trà ấm trà đã bị ném vỡ, mảnh vụn văng tung tóe, nhìn rất bừa bộn.
“Có chuyện gì vậy?”.
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc vest nhanh chân bước vào phòng.
Người đàn ông thoạt nhìn khoảng 40 tuổi, giữa trán có chút nếp nhăn, nhưng tinh thần có vẻ rất tốt.
Người đàn ông trung niên không xoay người lại, thậm chí còn không động đậy, tiếp tục nhìn bức Tùng Bách Đồ treo trước mặt.
Người đàn ông mặc vest lướt mắt nhìn Nam Cung Yết đang quỳ dưới đất, rồi lại nhìn người đàn ông trung niên, chần chừ một lát rồi nói: “Anh cả, hỏng chuyện rồi sao? Lẽ nào… không lấy được mỏ đá tím?”.
"Lấy được rồi, hợp đồng ngay đây!".
Người đàn ông trung niên chỉ vào bản photo hợp đồng đặt trên bàn trà bên cạnh.
Người đàn ông mặc vest nhanh chân bước tới, cầm hợp đồng lên đọc, sắc mặt bỗng sa sầm.
"700 tỷ lẻ 100 triệu tệ? Còn phải trả mấy trăm triệu tệ cho tập đoàn Dương Hoa?", ông ta ngoảnh sang, bình thản nhìn Nam Cung Yết: "Thằng nhóc này làm ăn cái kiểu gì vậy? Hợp đồng này mà cháu cũng ký được sao?".
"Chú hai, cháu... cháu bị ép ạ", Nam Cung Yết ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông mặc vest, nhỏ giọng nói.
"Bị ép? Ai ép hả? Ai dám ép cháu?".
"Dương Hoa! Thần y Lâm!".
Nam Cung Yết khàn giọng đáp, kể lại mọi chuyện đã xảy ra.
Khuôn mặt người đàn ông mặc vest dần trở nên lạnh lùng.
Quá trình này... khủng khiếp đến mức nào chứ?
Ngay cả Vạn đại sư của Thanh Đô cũng bị xử lý!
Tin này thực sự quá chấn động!
Người đàn ông mặc vest ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, trầm mặc một lúc lâu mới đặt hợp đồng kia xuống.
"Hợp đồng này không có hiệu lực pháp lý, chúng ta không cần quá lo lắng", ông ta khàn giọng nói.
"Giấy trắng mực đen, có cả dấu tay, có hiệu lực hay không không phải do chú quyết định", người đàn ông trung niên bình thản nói: "Bây giờ thần y Lâm đã nắm quyền chủ động trong tay, chúng ta phải trả khoản tiền này. Nếu không trả, cậu ta sẽ kiện chúng ta, đến lúc đó ra tòa, chúng ta vẫn sẽ phải ngoan ngoãn móc tiền ra. Dù thế gia Nam Cung chúng ta mạnh đến đâu cũng không thể đấu được với cơ quan nhà nước".
"Bản hợp đồng này là do dụ dỗ ép buộc ký, luật pháp sẽ không thừa nhận", người đàn ông mặc vest nói.
"Chú hai nói đúng, bố, chúng ta có thể kiện Dương Hoa, kiện thần y Lâm, để tòa xử hợp đồng này không có hiệu lực", Nam Cung Yết vội nói.
"Nói vậy là chú định kiện cáo với Dương Hoa?", người đàn ông trung niên chậm rãi xoay người lại, nhìn hai người nói.
Nam Cung Yết vốn định gật đầu, nhưng bỗng dưng nghĩ ra gì đó, lời đến bên miệng bỗng nghẹn lại.
"Kiện Dương Hoa? Đó là việc lãng phí thời gian, chúng ta sẽ không thể thắng được. Văn phòng luật sư của Dương Hoa quá mạnh, không nói tới Khang Gia Hào và Kỷ Văn, mà ba luật sư lớn của Yên Kinh và luật sư số một Đông Bắc đều là người của thần y Lâm. Đội hình như vậy thì chú bảo thế gia Nam Cung chúng ta lấy gì để đối đầu? Kết cục của Nhậm Quy vẫn chưa đủ rõ ràng sao?", người đàn ông trung niên lạnh lùng nói.
"Anh nói đúng, em thiếu suy nghĩ rồi", người đàn ông mặc vest gật đầu.
Nam Cung Yết lại cúi đầu xuống, không ho he tiếng nào.
Về mảng này thì quả thực trong nước không ai là đối thủ của Dương Hoa.
"Nhận hợp đồng này thì e là khó ăn nói với bên gia chủ", người đàn ông trung niên thở dài nói.
"Đâu ai ngờ được thần y Lâm lại tham gia buổi đấu giá này, chúng ta cứ kể lại rõ ràng mọi chuyện, gia chủ là người sáng suốt, biết được nỗi khó xử của
chúng ta thì sẽ không trách phạt đâu", người đàn ông mặc vest nói.
"Chú hai, chú không hiểu về gia chủ đâu. Sự sáng suốt và độ lượng của gia chủ được xây dựng trên cơ sở tổn thất của gia tộc đủ nhỏ. Khi chúng ta phạm lỗi lớn thì ông ta sẽ không tha thứ. Huống hồ hợp đồng này đủ để khiến thế gia Nam Cung chúng ta đại thương nguyên khí. Chắc chắn gia tộc sẽ không tha cho tôi, thậm chí... cả chi chúng ta sẽ đều bị liên lụy", người đàn ông trung niên lắc đầu.
Mọi người trong phòng đều rùng mình, da đầu tê dại.
Sắc mặt Nam Cung Yết trắng bệch, đôi môi run bần bật.
Hiển nhiên anh ta cũng không ngờ rằng mọi chuyện lại tồi tệ như vậy...
"Anh cả, vậy anh định làm thế nào?", người đàn ông mặc vest hỏi.
Người đàn ông trung niên không nói gì.
Người đàn ông mặc vest bình tĩnh nói: "Nếu anh đã kiêng dè thái độ của gia chủ như vậy, thì chúng ta cũng tỏ thái độ với ông ta, như vậy chẳng phải là xong sao?".
"Tỏ thái độ với ông ta?".
"Nếu chúng ta có thể giải quyết chuyện này kịp thời, cứu vãn tổn thất, thì chính là lấy công chuộc tội, gia chủ sẽ không làm khó chúng ta đâu".
"Chú có cách cứu vãn mọi chuyện sao?".
"Nếu đã không thể giải quyết chuyện này dựa vào mồm mép, vậy thì chỉ có thể dựa vào nắm đấm. Anh cả, để em đến Giang Thành một chuyến đi", người đàn ông mặc vest đứng lên, bình tĩnh nói.
"Chú hai, chú định làm gì?", người đàn ông trung niên hỏi.
"Lấy gậy ông đập lưng ông! Nếu thần y Lâm có thể ép chúng ta ký hợp đồng này, thì chắc là em cũng có thể ép cậu ta xé nó, đúng không nào?".
Người đàn ông mặc vest nói xong, nhanh chân rời đi.
Người đàn ông trung niên lặng lẽ nhìn ông ra ta, khàn giọng nói.
"Phái những người tinh nhuệ nhất đi theo, giúp đỡ ông hai".
"Vâng".
…
Trong phòng làm việc ở trụ sở chính tập đoàn Dương Hoa.
Một người đàn ông xấu xí, mặc áo ba lỗ, sắc mặt hồng hào bước vào.
Anh ta xoa tay, vẻ mặt tươi cười, vừa vào đã gật đầu với Lâm Chính.
"Chào Chủ tịch Lâm! Ha ha, không ngờ tôi cũng có thể đích thân gặp được Chủ tịch Lâm, đúng là may mắn, may mắn quá, ha ha ha...", người đàn ông xấu xí kia cười ha hả, sau đó đặt mông ngồi xuống sô pha.
"Này, giám đốc Mã, bảo người rót cho tôi chén trà", người kia lớn tiếng nói.
Mã Hải đang đứng ở cửa nhíu mày, rất là bất mãn, đang định lên tiếng từ chối thì bị Lâm Chính ngăn lại.
"Đi đi", Lâm Chính nói.
"Việc này... Vâng, Chủ tịch Lâm".
Mã Hải bất đắc dĩ, thầm liếc mắt nhìn người kia, rồi xoay người rời đi.
Chẳng mấy chốc, thư ký mới bưng chén trà vào để bên cạnh người kia.
Anh ta liếc nhìn vóc dáng bốc lửa của cô thư ký, huýt một tiếng sáo rồi cười nói: "Không hổ là Chủ tịch Lâm, cô thư ký này xinh thật đấy, hi hi... Xem ra Chủ tịch Lâm cũng là người đồng đạo".
"Người đồng đạo là sao?".
Lâm Chính đang xem tài liệu hơi ngước lên.
"À, không có gì, không có gì, chỉ là khen Chủ tịch Lâm có mắt nhìn thôi", người kia dựng ngón tay cái lên nói.
"Được rồi, đừng nhiều lời nữa, anh chính là Hà Mã Vinh hả? Mỏ đá tím chính là anh ủy thác cho Đinh Mạo bán đúng không?".
Lâm Chính ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm người đàn ông kia, lên tiếng hỏi.