Xem giá?
Cái này thì cần gì phải xem giá chứ?
Chẳng phải chỉ làm vỡ mấy món lặt vặt, xé mấy bức tranh thôi sao?
Mấy thứ này cùng lắm là mấy chục triệu tệ, anh ta đền một trăm triệu tệ thì chỉ là cọng lông trâu.
Hà Mã Vinh khinh bỉ lắc đầu.
Nhưng vừa nãy đúng là sướng ngất người.
Bất kể là ai, khi biết mình bỗng dưng có khối tài sản mấy trăm tỷ tệ thì đều thất thố cả.
Anh ta chỉ làm vỡ mấy món đồ, chứ như người khác, có khi còn làm những việc kỳ quái hơn.
Chỉ có điều... sự ung dung và bình thản của Chủ tịch Lâm khiến anh ta cảm thấy không đúng lắm.
Cạch!
Mã Hải cầm một hóa đơn bước vào phòng làm việc.
"Chủ tịch Lâm, đã kiểm kê xong xuôi rồi", Mã Hải cung kính nói.
"Tổng cộng tổn thất bao nhiêu?", Lâm Chính hỏi.
"Chủ tịch Lâm, những đồ cậu Hà làm hỏng có giá trị là 700 tỷ tệ lẻ 1 xu! Đây là hóa đơn, mời cậu xem", Mã Hải đặt xuống trước mặt Hà Mã Vinh.
Hà Mã Vinh trợn tròn hai mắt, ngây ra như phỗng, nhìn tờ hóa đơn kia với vẻ mặt không thể tin nổi.
Một lát sau anh ta mới hoàn hồn, cười ầm lên, nói: "Ha ha ha, Chủ tịch Lâm, câu chuyện cười này của cậu buồn cười quá. Mấy thứ vớ vẩn này sao có thể đáng giá 700 tỷ tệ chứ? Như vậy chẳng phải là nói đùa tôi sao? Ha ha ha, buồn cười quá!".
"Tôi không đùa với anh", Lâm Chính lắc đầu nói: "Những thứ này quả thực có giá như vậy".
Hà Mã Vinh như bị sét đánh ngang tai.
Anh ta sửng sốt nhìn Lâm Chính, ánh mắt dần đanh lại.
"Chủ tịch Lâm, ý cậu là sao? Cậu... cậu bắt chẹt tôi đúng không? Mấy thứ vớ vẩn này sao có thể có giá trị cao như vậy chứ? Tôi... tôi không tin!".
"Anh không tin thì tôi cũng hết cách! Thực ra những bức tranh này đều do tôi vẽ, những thứ vớ vẩn anh làm vỡ cũng là do tôi làm. Bọn chúng đáng giá bao nhiêu là do tôi quyết định. Tôi cảm thấy nó đáng giá 700 tỷ tệ thì chính là 700 tỷ tệ, có vấn đề gì sao?", Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Cậu... Chủ tịch Lâm, cậu... cậu... cậu... Chủ tịch Lâm, cậu đừng đùa nữa, vừa rồi là tôi hơi hỗn xược. Tôi đã nói rồi, tôi đền, chúng ta đừng làm vậy, được không?", Hà Mã Vinh muốn khóc mà không có nước mắt, vội vàng nói.
Đánh chết anh ta cũng không tin những thứ này lại đắt như vậy.
Anh ta chắc chắn đây là Chủ tịch Lâm đang làm khó anh ta.
"Hà Mã Vinh, tôi không đùa với anh, cũng không rảnh để đùa".
"Chủ tịch Lâm... hay là thế này đi... Tôi... tôi chia 100 triệu tệ trong khoản 700 tỷ kia cho cậu nhé?", Hà Mã Vinh vội bước tới nói.
Lâm Chính không nói gì.
"1 tỷ tệ thì sao?".
Lâm Chính vẫn chẳng nói chẳng rằng.
"10 tỷ tệ, bây giờ thì được rồi chứ?".
Lâm Chính vẫn im như thóc.
"Cậu... Được rồi, coi như tôi nhổ một ngụm máu để kết giao với người bạn như cậu. Chủ tịch Lâm, tôi cho cậu 100 tỷ tệ! Bây giờ thì cậu hài lòng rồi chứ?", Hà Mã Vinh làm động tác hộc máu, vỗ ngực một cái, bất đắc dĩ hét lên.
Lâm Chính lắc đầu.
"Hà Mã Vinh, tôi cho anh 100 triệu tệ, coi như giá chuyển nhượng mỏ đá tím này của anh, anh cầm tiền rồi biến cho khuất mắt tôi".
"Cái gì? Một... một trăm triệu tệ?".
Hà Mã Vinh sửng sốt, sau đó cuống lên: "Chủ tịch Lâm, làm thế sao được? Mỏ đá tím bán được 700 tỷ tệ mà! Vậy mà cậu... cho
tôi được số lẻ? Không được! Tuyệt đối không được!".
"Hà Mã Vinh! Anh tưởng có người bỏ ra 700 tỷ 100 triệu tệ để mua mỏ đá tím của anh sao? Nếu không phải tôi nâng giá, thì nó không thể có giá này được. Huống hồ chắc là anh sẽ không nhận được 700 tỷ tệ này đâu, bởi vì người mua nó là thế gia Nam Cung sẽ không bao giờ trả cho anh cái giá này. Anh muốn lấy tiền từ thế gia Nam Cung thì khó hơn lên trời. Có khi đến cuối cùng, anh thậm chí còn mất mạng vì nó. Dù sao anh cũng là người không thể đấu với thế gia Nam Cung", Lâm Chính nói.
"Thế nên cậu... cậu muốn độc chiếm mỏ đá tím của tôi? Cậu muốn chiếm tiền của tôi?", đôi mắt Hà Mã Vinh đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Ban đầu tôi không có ý định này".
Lâm Chính đứng dậy, đi tới trước mặt Hà Mã Vinh, bình thản nói: "Mục đích tôi gọi anh đến đây là muốn bàn bạc với anh. Trong 10 ngày này, khi mỏ đá tím vẫn chưa rơi vào tay thế gia Nam Cung, thì để người của tôi vào mỏ đá tím khai thác một lô vật tư. Chỉ có điều... các biểu hiện của anh khiến tôi cảm thấy anh không xứng sở hữu số tiền này. Bởi vì anh là một kẻ cặn bã. Để một người cặn bã như anh có số tiền lớn như vậy cũng là tội nghiệt. Thế nên tôi quyết định lấy lại số tiền đó. Anh nghĩ những lời tôi nói là lý do hay cái cớ cũng được, tôi không quan tâm".
"Chủ tịch Lâm, cậu thật là quá đáng".
Lâm Chính đặt một tài liệu lên bàn, bình thản nói: "Đây là tiền án phạm tội của anh, cùng với một số chuyện tôi điều tra được".
"Cậu đang uy hiếp tôi sao?", Hà Mã Vinh tức đến nỗi sắc mặt đỏ bừng.
"Không, tôi chưa bao giờ có ý định uy hiếp anh, vì tôi cảm thấy loại người như anh không xứng để tôi uy hiếp", Lâm Chính cúi xuống, bình thản nói: "Bây giờ tôi có hai cách để đối phó anh, thứ nhất, dựa vào giá trị của những món đồ anh phá hoại trong phòng làm việc của tôi để kiện anh, tôi có đoàn luật sư giỏi nhất cả nước, còn anh thì sao? E rằng muốn mời luật sư cũng khó, tôi chắc chắn sẽ thắng kiện. Đến lúc đó, anh sẽ nợ tôi 700 tỷ tệ, cuối cùng tiền của anh vẫn quay về tài khoản của tôi. Cách thứ hai thì đơn giản hơn nhiều, chính là khiến anh biến mất thần không biết quỷ không hay. Hà Mã Vinh, anh chọn cách nào?".
Hà Mã Vinh ngẩng phắt đầu lên, hai mắt trợn tròn, ngây ra nhìn Lâm Chính, sắc mặt trắng bệch.
Anh ta chắc chắn, với thực lực của Chủ tịch Lâm thì đây không phải là lời nói đùa...
Bây giờ anh ta mới ý thức được mình đã đắc ý quá đà.
Người trước mắt này... không phải là người mà anh ta có thể chọc vào…
“Chủ tịch Lâm, cậu… cậu đừng làm càn, tôi… tôi… tôi sẽ nghe cậu… tôi sẽ nghe cậu…”