Tô Nhu tỏ vẻ bất lực: “Ông Tạ, mọi người hiểu lầm rồi, tôi không hề có ý gì. Vừa rồi bà Tạ đề cập tới màu sắc đó thật sự rất hiếm. Chúng tôi mà phối màu thì chi phí sẽ cao lắm. Như vậy thì không chỉ không có lãi mà còn phải bù thêm tiền, thật sự không hề đơn giản”.
“Được rồi, được rồi, cô Tô đã không có thành ý thì chúng ta tìm người khác làm. Mời cô về cho”, người đàn ông trung niên hừ giọng, không muốn nói nhiều với Tô Nhu.
Tô Nhu nghe thấy vậy vội vàng nói: “Ông Tạ, bà Tạ, xin đừng giận, chúng ta thương lượng thêm mà…hay là thế này…tôi sẽ liệt ra một bảng báo giá, mọi người có thể dựa vào giá của nguyên liệu để quyết định thì thế nào?”
“Giờ chúng tôi muốn cô giao hàng theo đúng thời gian quy định và theo giá này, đồng thời những yêu cầu khác thì vợ tôi cũng nói rõ rồi. Nếu cô đồng ý thì ký hợp đồng, còn không thì mời đi cho”. Người đàn ông trung niên hừ giọng đầy kiên quyết. Rõ ràng là ông ta không muốn thương lượng thêm.
Tô Nhu cảm thấy căng thẳng. Cô không biết phải nói gì. Cô vốn tưởng vị khách này cũng dễ nói chuyện. Giờ xem ra càng nhiều tiền thì lại càng quan tâm tới tiền…Tô Nhu thở dài, tỏ ra bất lực. Thế là cô đành phải cúi người: “Thật sự xin lỗi đã làm phiền hai vị”, nói xong cô rời đi.
“Hừ”, bà Tạ hừ giọng, tỏ vẻ khinh thường. Người đàn ông trung niên cũng không giữ cô lại.
Đúng lúc…Tô Nhu định rời đi thì người quản gia kêu lên: “Thưa ông, có người xông vào đây”.
“Cái gì? Ai mà to gan vậy?”, người đàn ông trung niên thất kinh. Một bóng hình tức tốc lao vào. Bọn họ quay qua nhìn. Đó chính là Lâm Chính. Lúc này Lâm Chính vẫn đang trong dáng vẻ của chủ tịch.
“Chủ tịch Lâm sao?”
Người đàn ông trung nhiên giật mình, tưởng là mình nhìn nhầm. Ông ta lập tức bước tới: “Chủ tịch Lâm, vinh hạnh quá”.
Thế nhưng Lâm Chính chỉ coi như không nhìn thấy người đàn ông, cứ thế đi tới trước mặt Tô Nhu và nhìn cô. Thấy Tô Nhu không sao anh mới thở phào. Tô Nhu thì há mồm trợn mắt.
“Chủ tịch Lâm…chuyện gì vậy?”, cô sững sờ nhìn Lâm Chính.
Lâm Chính vừa thoát chết từ trong biển lửa nên quần áo của anh vẫn còn rách rưới và khét lẹt. Mặt anh cũng đen xì, trông hết sức mất hình tượng. Nếu không phải vì khuôn mặt của anh thì có lẽ cô đã không nhận ra rồi.
Lâm Chính giật mình. Lúc này anh mới nhớ
ra là mình vẫn mang diện mạo của chủ tịch Lâm.
“Tôi…không có gì…chỉ là đi ngang qua mà thôi. Đi ngang qua mà thôi”, Lâm Chính không tìm được lý do đành bịa ra. Cho dù lời nói dối của anh rất buồn cười.
“Đi ngang qua…”
“Đúng vậy, cô Tô, cô tới đây làm gì vậy?”, Lâm Chính hỏi.
“À tôi tới đây bàn công chuyện, nhưng có vẻ không được thuận lợi lắm. Chủ tich Lâm, tôi về trước nhé”, Tô Nhu mỉm cười, định rời đi.
“Cô Tô, tôi đưa cô về".
“Không cần đâu, tôi lái xe tới mà”.
“Tôi có một hạng mục muốn bàn với cô. Cô ngồi xe tôi, chúng ta nói chuyện”, Lâm Chính lại nói.
“Chuyện này…”, Tô Nhu do dự. Cô cảm thấy rất kỳ lạ. Cái gọi là hạng mục hợp tác chỉ là cái cớ.
Sự xuất hiện của chủ tịch Lâm bất thường quá. Tại sao anh lại đột nhiên có mặt ở đây? Hơn nữa…cứ một mình muốn đưa mình về? Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì sao?
Tô Nhu không hiểu. Cô suy nghĩ và vẫn quyết định nghe xem chủ tịch Lâm muốn nói gì. Ít ra như vậy thì cô còn nắm được sự việc.
“Vậy đươc. Có điều anh đợi tôi, tôi nói một tiếng với chồng tôi để tránh anh ấy hiểu nhầm”, Tô Nhu cười và lấy điện thoại ra, định gọi cho Lâm Chính.
Không hay rồi! Lâm Chính thấy vậy vội vàng lấy điện thoại ra nhưng không kịp.
Anh còn chưa làm được gì thì điện thoại đã đổ chuông. Tô Nhu giật mình, nhìn anh với vẻ kỳ lạ.
Lâm Chính vội vàng cười nói: “Ngại quá, tôi nghe điện thoại”.
Nói xong anh vờ ấn nút nghe nhưng thực ra là không hề. Rồi đưa máy lên tai như đúng rồi.
“Alo, Mã Hải à…đợi chút…tôi có chút việc đang xử lý, về công ty nói tiếp đi…”, Lâm Chính nói lớn tiếng để Tô Nhu không nghi ngờ.
Tô Nhu thấy không gọi được cho Lâm Chính thì đành từ bỏ. Cô chỉ gửi tin nhắn cho anh.
“Chúng ta đi thôi”, Tô Nhu nói.
“Được”, Lâm Chính thầm thở phào, vội vàng tắt âm thanh.
Đúng lúc này, người đàn ông vội vàng bước lên: “Đợi đã cô Tô, chúng tôi quyết định sẽ ký hợp đồng. Xin cô dừng bước”.