Nghe thấy giọng nói này, Nam Cung Phi Dương khó nhọc ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy bùn đất vẫn còn vẻ điên điên dại dại.
"Ông là ai? Ông là Chủ tịch Lâm? Ông là Chủ tịch Lâm?".
Hình như ông ta nhìn thấy gì đó, liền la hét ầm ĩ, người vừa rồi còn bình tĩnh lại giãy giụa như phát điên.
Những người bên cạnh vội giữ ông ta lại.
"Hử?".
Người được gọi là ông tám nhíu mày, đẩy cửa xuống xe.
"Nam Cung Phi Dương, cậu nhìn cậu đi! Tốt xấu gì cậu cũng là người đứng thứ hai trong chi thứ của thế gia Nam Cung, tại sao trông lại nhếch nhác thế này?".
Ông tám nhìn Nam Cung Phi Dương một lượt, lắc đầu liên tục, dáng vẻ tiếc nuối.
Nhưng... hình như Nam Cung Phi Dương không nghe thấy lời ông ta nói, chỉ không ngừng kêu "cứu tôi với", cơ thể run lẩy bẩy, giãy giụa không ngừng, dường như còn muốn chạy trốn.
"Ông tám, hình như ông ta bị điên rồi", người ở bên cạnh dè dặt nói.
"Bị điên?".
Ông tám cúi xuống nhìn Nam Cung Phi Dương, chìa tay ra giữ mặt ông ta, rồi nhìn chằm chằm vào mắt.
"Nam Cung Phi Dương, là ai động vào cậu vậy?", ông tám trầm giọng hỏi.
"Cứu tôi với... Cứu tôi với, Chủ tịch Lâm... xin cậu đừng giết tôi... Đừng đâm tôi...", Nam Cung Phi Dương gào lên.
"Anh cậu Nam Cung Tùng đâu?".
"Cứu tôi với... Cứu tôi với..."
"Những người khác đâu? Gia tộc chi thứ bây giờ thế nào rồi?".
"Cứu tôi với..."
Nam Cung Phi Dương không ngừng la hét.
Dù ông tám hỏi thế nào, ông ta cũng chỉ thốt ra được mấy câu kia.
Ông tám buông tay ra, lắc đầu nói: "Bị điên thật rồi".
"Đang yên đang lành, tại sao lại bị điên nhỉ?".
Người ở bên cạnh vô cùng ngạc nhiên.
"Chuyện này mà cũng phải hỏi sao? Rõ ràng đây là kiệt tác của thần y Lâm".
Ông tám lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó nói: "Lập tức lên núi, xem có thể ngăn cản được thần y Lâm không".
"Vâng".
"Ông tám, Nam Cung Phi Dương thì tính sao bây giờ?".
"Đưa cậu ta về chữa trị, để xem chữa khỏi xong cậu ta có nói được tin gì có giá trị hay không. Nếu không chữa khỏi thì đuổi đi, cho cậu ta tự sinh tự diệt".
"Vâng, ông tám".
Người kia nói xong liền đưa Nam Cung Phi Dương lên xe rồi xuống núi.
Còn đám ông tám thì tiếp tục lên núi.
Chỉ có điều xe lái đến lưng chừng núi thì dừng lại.
Bởi vì bọn họ gặp được đoàn xe của Dương Hoa đang xuống núi.
Có lẽ không phải là gặp được, mà là người của Dương Hoa hình như đang chờ bọn họ.
Một đệ tử đảo Vong Ưu vội vàng xuống xe, chạy sang mở cửa.
Lâm Chính bước xuống.
Lúc này, trông anh chẳng khác nào một người bình thường, bộ quần áo dính đầy máu trước đó đã được thay ra, hơn nữa khí sắc có vẻ rất tốt.
Người của ông tám nhìn thấy thế, vẻ mặt lập tức trở nên căng thẳng.
Tất cả bọn họ đều biết Chủ tịch Lâm.
Dù sao gương mặt này của anh quả thực rất khó quên, những ai từng xem thời sự thì đều không thể quên được gương mặt này...
"Ông tám?".
Lâm Chính lấy thuốc lá ra, vốn định châm một điếu, nhưng rồi lại thôi.
Ông tám cũng xuống xe.
Ông ta đưa mắt nhìn đoàn xe trước mặt, bình thản nói: "Chủ tịch Lâm đến đón tôi đấy à?".
"Coi như là thế đi".
Lâm Chính lấy một chiếc điện thoại trong túi áo ra, ném xuống đất.
Đó chính là điện thoại
của Nam Cung Phi Dương.
Anh tìm kiếm lịch sử cuộc gọi, nhìn thời gian gọi, cũng đoán được người của gia chủ thế gia Nam Cung đang trên đường đến đây.
Lâm Chính có đủ thời gian để rời đi.
Nhưng anh không muốn đi vội vàng như vậy.
"Chủ tịch Lâm, cậu có biết mình đang làm gì không?", ông tám bình tĩnh nhìn anh hỏi.
"Đương nhiên là biết rồi".
"Nếu cậu đã biết thì dễ giải quyết rồi", ông tám bình thản nói: "Giữa chúng ta vốn không có thâm thù đại hận gì, cho dù có cạnh tranh thì cũng là cạnh tranh thương mại. Nhưng bây giờ cậu đã động đến vũ lực, còn phát động chiến tranh. Hành động này của cậu bị tất cả mọi người lên án, Chủ tịch Lâm, cậu đã phá vỡ quy tắc. Lần này cậu không chỉ khiêu khích thế gia Nam Cung chúng tôi, mà còn khiêu khích tất cả các gia tộc lánh đời, khiêu khích quyền uy của tất cả mọi người".
"Vậy quyền uy của tôi thì sao?".
Không chờ ông tám nói xong, Lâm Chính đã quát hỏi.
Ông tám nhíu mày: "Chủ tịch Lâm, ý cậu là sao?".
"Tôi hỏi ông, khi người của thế gia Nam Cung các ông khiêu khích tôi, sao không thấy ông ra mặt nói quy tắc với tôi? Giảng đạo lý với tôi?", Lâm Chính bình thản nói.
Ông tám im lặng.
"Nếu đúng là cạnh tranh thương mại, tôi đương nhiên có thể theo hầu các ông đến cùng. Nhưng người của thế gia Nam Cung các ông đã bắt đầu uy hiếp những người bên cạnh tôi, thậm chí còn đốt tập đoàn Dương Hoa của tôi. Ông nói xem... đây có phải là phá vỡ quy tắc không?", Lâm Chính bình thản hỏi.
"Vậy thì hãy để người khác phân xử đi", ông tám đáp: "Bọn họ cảm thấy là ai phá vỡ quy tắc thì đó chính là người phá vỡ quy tắc".
"Những người đó phân xử thế nào liên quan gì đến tôi?", Lâm Chính lạnh lùng nói.
Ông tám sửng sốt, sau đó gật đầu lia lịa: "Chủ tịch Lâm, cậu quả nhiên ngông cuồng! Được! Được lắm! Hi vọng đến lúc đó cậu đừng hối hận vì sự ngông cuồng của mình".
"Tôi chưa bao giờ hối hận về những việc tôi làm, nhưng tại sao đến lúc này các ông vẫn nói với tôi những lời như vậy? Các ông nghĩ tôi không tiêu diệt được các ông sao?".
Lâm Chính lạnh lùng nói, dứt lời, liền cất bước đi về phía ông tám...