Đám đông bật cười. Đệ tử của Thanh Hà Đường tỏ ra ngại ngùng. Tất cả đều quay qua nhìn Tưởng Xà, không biết là cô ta đang làm gì.
“Tưởng Xà?”, Trịnh Lạc chau mày.
“Xin sư phụ yên tâm. Người họ Lâm này có thể chiến đấu được”, Tưởng Xà lập tức chắp tay.
Trịnh Lạc tỏ ra do dự. Thế nhưng Tưởng Xà là người như nào, ông ta là người biết rõ nhất. Nếu như không chắc chắn thì cô ta sẽ không bao giờ nói như vậy.
“Thôi được, vào lúc này rồi cũng không còn lựa chọn nào khác. Con bảo cậu ta chú ý một chút, nếu mà gặp khó khăn thì khi đó sư phụ sẽ ra tay”, Trịnh Lạc nói giọng khàn khàn.
Tưởng Xà run rẩy: “Sư phụ, ý của sư phụ là…”
“Nếu không thể thay đổi sự thắng thua thì đương nhiên có thể giữ được mạng cho ai sẽ giữ cho người đó”, Trịnh Lạc nói.
Tưởng Xà do dự nhưng vẫn gật đầu. Nếu như Trịnh Lạc ra tay chặn trận quyết đấu thì có nghĩa là họ sẽ nhận thua. Tới nước đó rồi thì chắc việc thắng thua cũng đã được định đoạt rồi.
“Nhóc, cậu tên là gì?”, Trịnh Lạc nhìn Lâm Chính.
Lâm Chính không hề trả lời ông ta.
“Một cậu nhóc kỳ lạ, tôi vừa nghe Tưởng Xà nói cậu họ Lâm phải không? Cậu Lâm, cậu nhớ chú ý nếu như cảm thấy không đánh lại được thì mau đầu hàng”, Trịnh Lạc thản nhiên nói sau đó phất tay: “Cậu lên đi”.
Lâm Chính bước lên phía trước.
“Đúng là không biết điều”.
“Sư huynh, người của Thanh Hà Đường đang sỉ nhục huynh sao?”
“Thật đáng ghét!”, đệ tử của Cổ Linh Đường cực kỳ tức giận.
“Sư huynh phải cảnh cáo người của Thanh Hà Đường để tránh đám mèo mả gà đồng cũng đòi lên tiếp chiến”,Trịnh Đan cười khẩy.
“Có lý, nếu đã vậy thì chúng ta cũng không cần phải nương tay làm gì. Tứ chi của người này, tôi sẽ đích thân bẻ gãy”, Thiếu Minh bước tới, nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt lạnh như bằng đầy tức giận. Đối phương cử một tên vô danh tiểu tốt giao đấu với hắn chính là một sự sỉ nhục.
“Có thể bắt đầu được chưa?”, hắn nói.
Tưởng Xà nhìn Lâm Chính: “Lâm Chính, anh chuẩn bị xong chưa?’
“Ừm”, Lâm Chính gật đầu.
“Vậy được, trận đấu chính thức bắt đầu”, Tưởng Xà hét lên.
Dứt lời, Thiếu Minh lập tức sải bước về phía Lâm Chính. Hắn không dùng chiêu pháp gì cổ quái, cũng không dùng thân pháp nhanh như điện xẹt mà chỉ cứ thế bước về phía trước. Tuy nhiên mỗi bước đi của hắn đều mang tới áp lực vô cùng khủng khiếp. Đó chính là uy lực tới từ Thiếu Minh. Là áp lực tới từ thiên tài đệ nhất của Cổ Linh Đường.
Thế nhưng…Đối diện với khí thế đó, Lâm Chính vẫn không hề có động tĩnh gì. Cả cơ thể anh đứng đó như không có chuyện gì xảy ra. Giống như anh đang khinh thường Thiếu Minh vậy.
Đám đông cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Lẽ nào người này không biết sự lợi hại của sư huynh Thiếu Minh sao? Bọn họ suy nghĩ.
Thiếu Minh cũng thấy bất ngờ, nhưng hắn nhanh chóng bừng tỉnh, đôi mắt trở nên lạnh giá. Hắn không nghĩ nhiều nữa, cứ thế tung một quyền về phía vai của Lâm Chính.
Hắn dự định sẽ đánh vỡ tứ chi của anh rồi từ từ hành hạ, sỉ nhục anh, khiến cho toàn bộ người của Thanh Hà Đường biết được kết cục của việc chống đối hắn là gì.
Khi quyền đánh lao tới thì một bàn tay đã ôm trọn cú đấm của hắn.
Rầm! Một âm thanh kỳ lạ vang lên. Cú đấm không di chuyển được thêm một phân nào nữa.
“Cái gì?”, Thiếu Minh nín thở. Đám đông bàng hoàng.
Thiếu Minh thử đẩy mạnh tay nhưng…vô ích! Bàn tay của Lâm Chính giống như một bức tường chặn đứng cú đấm của hắn.
Sao lại thế? Đầu óc hắn trống rỗng. Một giây sau, một cú đạp giáng thẳng vào bụng Thiếu Minh.
Không hay rồi. Thiếu Minh thất sắc, vội vàng né tránh. Tuy nhiên tốc độ của cú đạp quá nhanh. Hắn tránh không kịp.
Rầm! Âm thanh nặng nề vọng tới.
Rắc!
Có vẻ như là tiếng xương gãy. Cả người Thiếu Minh bay bật ra sau giống như một mũi tên và đập mạnh lên một tảng đá.
Rầm! Tảng đá nứt toác. Thiếu Minh không đứng dậy nổi.
Tất cả đều trợn tròn mắt. Không gian im lặng như tờ. Sắc mặt mọi người chuyển từ đỏ au sang trắng bệch, trông vô cùng đặc sắc…
Một đạp mà có thể đạp bay được Thiếu Minh sao? Chuyện gì thế này? Không phải là Thiếu Minh sẽ đấm đối phương ngã sấp mặt hả? Sao đổi nhiên là quay ngoắt 180 độ thế này?
Đám đông cảm thấy đầu óc ong ong. Một lúc sau người của Cổ Linh Đường mới hoàn hồn.
“Đại sư huynh!”
“Thiếu Minh!”
Tất cả lao tới đỡ hắn dậy. Thế nhưng Thiếu Minh không đứng dậy nổi nữa rồi.
“Sao lại thành ra thế này?”, Trịnh Lạc trố tròn mắt, nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin. Đương nhiên Trịnh Đan cũng bàng hoàng.
“Tưởng Xà, cậu nhóc này rốt cuộc là ai vậy?”
Tưởng Xà không trả lời. Lâm Chính đi về phía Thiếu Minh. Trông anh hừng hực khí thế và đầy uy lực
Đám người Trịnh Đan tái mặt.
“Dừng tay, sư huynh của chúng tôi thua rồi. Chúng tôi nhận thua”,
Trịnh Đan vội kêu lên. Dứt lời, Lâm Chính dừng lại. Anh quay qua nhìn Tưởng Xà.
“Tốt lắm, vậy thì Thanh Hà Đường chiến thắng. Theo quy định, người của Cổ Linh Đường phải hoàn thành một yêu cầu của Thanh Hà Đường. Bắt đầu từ bây giờ, tôi muốn Cổ Linh Đường trong vòng một năm không được khiêu chiến với chúng tôi nữa”, Tưởng Xà bước tới, mỉm cười hô vang.
“Các người…”, Thiếu Minh cảm thấy không cam tâm. Hắn ôm bụng, đau tới mức run người. Hắn định nói thêm gì đó nhưng miệng chỉ phun ra máu, cả người mềm nhũn, bất động.
“Sư huynh!”, cả đám kêu lên.
“Đi thôi!”, Trịnh Đan hét lớn. Cả đoàn người lập tức khiêng Thiếu Minh rời khỏi Thanh Hà Đường.
Đệ tử của Thanh Hà Đường hò reo. Tưởng Xà cũng vui mừng lắm. Nhưng Trường Anh không nói gì.
Một đạp đánh ngất Thiếu Minh. Thực lực này e rằng có thể địch được tất cả mấy vị thiên tài ở đây rồi.
Người họ Lâm này không hề đơn giản.
“Được rồi, mọi người dọn dẹp ở đây. Cậu Lâm, Tưởng Xà, hai người vào trong này”, lúc này Trịnh Lạc lên tiếng. Bước vào trong nội đường của Thanh Hà Đường, Trịnh lạc bèn rót cho Lâm Chính một chén trà.
“Cậu Lâm, Tưởng Xà trước đó đã nói với tôi, cậu muốn đại diện cho Thanh Hà Đường tham gia đại hội Đông Hoàng có phải không?”, Trịnh Lạc uống một ngụm trà và nói.
“Đúng vậy”, Lâm Chính gật đầu.
“Cậu có hiểu về quy định của đại hội Đông Hoàng không?”
“Không hiểu lắm, nhưng tôi biết chỉ cần chiến thắng thì có thể trở thành giáo chủ Đông Hoàng Giáo và cũng chính là Đông Hoàng thần quân”.
“Cậu có tự tin sẽ chiến thắng không?”
“Đương nhiên”, Lâm Chính đáp lại không chút do dự.
Trịnh Lạc suy nghĩ rồi đột nhiên lấy ra một tấm lệnh bài đặt lên bàn trà: “Nếu như cậu có tự tin thì hãy nhận lấy cái này”.
“Đây là gì vậy?”, Lâm Chính nghi ngờ.
“Đường Chủ Lệnh!”, Trịnh Lạc điềm đạm nói.