Lâm Chính không ngờ lại xuất hiện cảnh tượng buồn cười thế này. Anh vốn còn định cùng người của Thanh Hà Đường tham gia đại hội Đông Hoàng, thế mà không ngờ bọn họ lại chuồn hết, còn lại mỗi một người
Thực tế thì Tưởng Xà cũng định chuồn nốt. Nếu không phải vì lo lắng cho Lâm Chính, lo anh sẽ gây ra những sự xung đột không cần thiết thì cô ta cũng sẽ không ở lại.
“Đại hội khi nào sẽ khai mạc?”, Lâm Chính tìm một chỗ sạch sẽ và ngồi xuống.
“Ngày mốt là khai mạc rồi…mỗi một phe phái đều sẽ tham gia. Hơn nữa còn không giới hạn về số lượng người, chức vụ. Tới khi đó bốc số là được”, Tưởng Xà nói.
“Vậy đại hội sẽ dùng cách thức thế nào để chọn tuyển thủ?”
“Điều đó còn cần phải hỏi sao? Đương nhiên là dựa vào cái này rồi”, Tưởng Xà giơ nắm đấm lên: “Nắm đấm của ai mạnh thì người đó chiến thắng và trở thành Đông Hoàng Giáo”.
“Vậy à!”
“Đúng vậy. Có điều Thanh Hà Đường chẳng còn gì cả. Không chỉ có chúng tôi mà cả những phe phái thấp kém hơn một chút cũng vậy. Họ tham gia chỉ để góp vui thôi. Bọn họ sẽ không tham gia vào những vòng đấu giết giữa các phe mạnh và cả trưởng lão. Họ biết mình đấu không lại thì hà tất phải chịu khổ và tự nộp mạng của mình chứ?”
“Vì vậy mọi người định sau đại hội, có giáo chủ mới, giáo nội ổn định thì sẽ đi bảo vệ giáo chủ mới đúng không?”
“Đúng vậy”
“Đây đúng là một cách không mất gì”, Lâm Chính gật đầu.
“Anh Lâm, tôi khuyên anh một câu”.
“Khuyên gì cơ?”
“Sớm rời khỏi núi Đông Hoàng đi. Rời khỏi vùng đất thị phi này và đừng tham gia đại hội”.
“Tại sao?”
“Tôi phải thừa nhận thực lực của anh rất mạnh, mạnh hơn Thiếu Minh nhiều. Nhưng anh cũng nên biết, người ta tham gia đại hội đều là cả một đường khẩu tham gia. Còn anh thì sao? Đại diện cho Thanh Hà Đường? Cộng thêm cả tôi nữa thì cũng mới có hai người. Tới khi đó người ta có hàng trăm hàng nghìn người. Hai người chúng ta, liệu có đối phó được với họ không? Hai nắm đấm của anh đấu lại được bốn nắm đấm không? Anh không thể nào cười từ đầu đến cuối được đâu”, Tưởng Xà nói.
“Cũng chưa biết được nhưng ít ra phải thử đã”.
“Thử? Anh có biết tính chất của đại hội này không? Nói nó là đại hội nhưng trên thực tế là một trận chiến đấy”, Tưởng Xà tiến lại gần, trợn tròn mắt: “Anh có biết là trong đại hội này…có thể giết người?"
“Ồ?”, Lâm Chính chau mày.
Thế nhưng không đợi Tưởng Xà nói tiếp thì có tiếng bước chân dồn dập từ ngoài vang lên. Tưởng Xà tái mặt, vội chạy tới trước nhòm qua khe cửa.
“Người của Cổ Linh Đường tới rồi”, Tưởng Xà run rẩy: “Bọn họ đến nhanh quá”.
“Đông Hoàng Giáo lúc này mặc kệ mọi chuyện nên đương nhiên bọn họ cũng chẳng có gì phải kiêng dè cả".
“Chúng ta phải rời đi thôi. Bọn họ đông người quá, đến Song hộ pháp cũng có mặt. Có lẽ
là đường chủ của Cổ Linh Đường cũng đích thân tới rồi. Chúng ta còn không đi thì sẽ bị bọn họ giết chết mất. Phải đi thôi”, Tưởng Xà run rẩy nói rồi quay người chạy vào trong nội đường.
Nội đường có một cánh cửa sau, từ đó có thể rời khỏi Thanh Hà Đường. Thế nhưng khi Tưởng Xà vừa mở cửa thì cô ta đã phải khựng bước. Phía sau cánh cửa đã có một lượng lớn người của Cổ Linh Đường bao vây.
Cả Thanh Hà Đường bị vây kín.
“Hả?”, Tưởng Xà thất sắc.
“Tưởng sư tỷ, cô cũng ngây thơ quá. Tôi xuất thân từ Thanh Hà Đường mà chẳng lẽ lại không biết phía sau có một cánh cửa sao?”, người đứng trước mặt Tưởng Xà chính là Trịnh Đan.
Cô ta mỉm cười. Tưởng Xà vội vàng lùi lại, mặt tái mét.
Trịnh Đan dẫn đoàn người ập vào trong. Đồng thời lúc này cửa chính cũng có không ít người lao vào.
Một lúc sau, Lâm Chính và Tưởng Xà đã bị vây chặt.
“Các người…các người định làm gì?”, Tưởng Xà run rẩy hét lên.
“Làm gì à? Đương nhiên là tính sổ rồi!”, một người đàn ông với con dao màu đen được dắt ngang eo bước tới, nhìn Tưởng Xà bằng vẻ vô cảm.
“Tả hộ pháp?”, Tưởng Xà nhận ra đây chính là Tả hội pháp hiển hách của Cổ Linh Đường.
“Người của Thanh Hà Đường đâu?”, Trịnh Đan nhìn xung quanh, cô ta khẽ chau mày.
“Nói, bọn họ trốn đâu cả rồi?”
“Bọn họ…”, Tưởng Xà lắp bắp, không biết phải trả lời thế nào.
“Trịnh Đan nói cho bổn hộ pháp biết, ai là người hại Thiếu Minh?”, Tả hộ pháp lạnh lùng nói.
“Chính là người này”, Trịnh Đan chỉ vào Lâm Chính.
“Được rồi! Thiếu Minh là con trai của đường chủ, là hi vọng của Cổ Linh Đường, giờ cậu ấy bị thương nặng, đường chủ sẽ không bỏ qua đâu. Kẻ này đã ở đây thì đợi tôi xử lý”, Tả hộp pháp vừa nói vừa rút con dao ở eo ra và đi về phía Lâm Chính.
Hắn mang theo sát khí hừng hực. Đám đông vội lùi lại.
“Tôi sẽ chặt đầu hắn giao cho đường chủ”, Tả hộ pháp gầm lên, con dao chém về phía đầu của Lâm Chính. Lâm Chính đưa tay lên, đầu ngón tay của anh lóe lên tiếng sáng, tiếp xúc trực tiếp với con dao.
Keng! Con dao gãy làm hai. Tả hộ pháp nín thở. Lâm Chính lật bàn tay, siết cổ của Tả hộ pháp và nhấc lên.
Hai chân của Tả hộ pháp rời khỏi mặt đất. Hắn điên cuồng giãy giụa...