“Uy lực sao?”, Tưởng Xà giật mình nhìn anh.
“Anh hỏi làm gì?”
“Cô chỉ cần trả lời thôi”.
Tưởng Xà nhìn anh rồi nói khẽ: “Ba phe mạnh nhất của Đông Hoàng Giáo lúc này là Chiến Vương Cung, Sát Vương Cung và Lệ Vương Cung”.
“Sao tự dưng đổi thành cung điện rồi?”
“Chắc anh không biết chứ ba phe này vốn là của ba trưởng lão hàng đầu trong bổn giáo. Sau khi giáo chủ qua đời, ba vị trưởng lão tranh giành ngôi giáo chủ, bắt đầu thôn tính những phe phái khác, chính vì vậy phe phái được nâng cấp thành ba cung điện. Thực lực của bọn họ tương đương với cả một tông giáo lớn đấy”, Tưởng Xà nói.
“Hóa ra là vậy”.
"Uy lực của ba vị trưởng lão này đều cao. Nếu mà nói ai cao nhất thì rất khó. Có điều ngoài ba vị trưởng lão này ra vẫn còn một thế lực kinh khủng khác nữa".
“Thế lực gì?"
“Đó chính là người con của giáo chủ thuộc nhiệm kỳ trước, do Nguyên Tinh sư huynh tạo ra”.
“Nguyên Tinh sao?”
“Đúng vậy! Nguyên Tinh sư huynh là con trai duy nhất của giáo chủ đó. Thế nhưng lúc giáo chủ qua đời thì anh ta vẫn còn nhỏ. Khi chuẩn bị kế vị thì mấy vị trưởng lão đã ngăn lại. Thế là Nguyên Tinh bèn từ bỏ. Sau đó được Thái Thượng trưởng lão ủng hộ, anh ta tập hợp được một nhóm người, ở bên cạnh Đông Hoàng Cung, đợi đại hội diễn ra. Nhận được sự truyền thừa của Thái Thượng trưởng lão, Nguyên Tinh có thực lực cực mạnh. Ngoài ra, còn có được vô thượng thần công của Đông Hoàng Giáo, đó là “Đông Hoàng Hoàn Vũ”. Nghe nói có sự trợ giúp của tuyệt học này, Nguyên Tinh một mình có thể đấu lại được cả ngũ đại yêu nghiệt đấy”.
“Ngũ đại yêu nghiệt? Đó là gì vậy?”, Lâm Chính tỏ vẻ nghi ngờ.
“Hả…”
Tưởng Xà nhìn Lâm Chính bằng vẻ bất lực: “Lâm Chính, ngoài đại hội Đông Hoàng ra, anh không biết bất cứ thứ gì về Đông Hoàng Giáo à?”
“Ừ”, Lâm Chính gật đầu. Anh chỉ biết mỗi hai từ đại hội. Nếu không phải đại hội này quá rầm rộ thì có lẽ anh còn chẳng biết tới Đông Hoàng Giáo. Vì Lâm Chính chỉ luôn để tâm tới Dương Hoa.
Tưởng Xà suýt ngất khi nghe thấy vậy.
“Đến ngũ đại yêu nghiệt mà còn không biết? Thôi được, để tôi giải thích vậy. Trong Đông Hoàng Giáo, có năm vị thiên tài phi phàm. Bọn họ đều thuộc hàng yêu nghiệt. Trước khi trưởng thành, tất cả đều đã sở hữu thực lực tầm cỡ các vị trưởng lão. Phe phái nào mà có được năm vị này thì có khả năng sẽ giành chiến thắng trong đại hội…”
“Xếp thứ năm là Du Linh sư tỷ tới từ Sát Vương Cung. Nghe nói cô ta có thể sử dụng roi tới mức xuất quỷ nhập thần, cực kỳ đáng sợ. Tuy nhiên thứ khiến người ta sợ nhất chính là đầu óc của cô ta. Khi giao chiến, cô ta rất ít khi đấu trực diện mà thông qua các thể loại mưu kế khiến đối phương trúng kế. Chính vì vậy cô ta cũng được gọi là mỹ nhân bọ cạp”.
“Xếp thứ tư là Bàng Lương sư huynh với kiếm thuật siêu quần. Một đường kiếm cắt đứt họng. Khi giao đấu thì anh ta thường hạ gục đối phương trong không quá mười chiêu”.
“Xếp thứ ba là Phong Tư Viễn với sức mạnh kinh người. Người này giỏi về quyền pháp, một đấm nứt núi. Anh ta có thể đấm nát cả một người trưởng thành".
“Xếp thứ hai là Nhậm Huyền Tố. Cô gái này rất ít khi lộ diện, có thân pháp cao siêu, không bao giờ để lộ tung tích. Cô ta có sự quyến rũ của một tiên tử, còn về thực lực thì tôi không rõ lắm”.
“Còn vị trí thứ nhất là Vũ Cực, còn được mệnh danh là đệ nhất cao thủ của Đông Hoàng Giáo. Nghe nói võ kỹ của anh ta đã đạt tới cảnh giới cực cao. Có thể sử dụng được tất cả các loại binh khí. Quyền pháp, cước pháp, thân pháp đều tinh thông. Những trưởng lão thông thường căn bản
không phải là đối thủ của anh ta. Anh ta cũng ít khi xuất hiện trước đám đông nên tôi cũng không biết nhiều thông tin”.
Tưởng Xà kiên nhẫn giải thích cho Lâm Chính. Lâm Chính nghe thấy vậy bèn gật đầu: “Tôi biết rồi”.
Tình hình của Đông Hoàng Giáo phức tạp hơn Lâm Chính tưởng tượng nhiều.
“Anh hỏi tôi ai có uy lực cao nhất là anh định làm gì?”, Tưởng Xà hỏi.
Thế nhưng Lâm Chính không trả lời cô ta. Tưởng Xà chăm chú nhìn.
“Có lẽ Cổ Linh Đường cũng đang làm theo Chiến Vương Cung, Sát Vương Cung và Lệ Vương Cung, bắt đầu thôn tính các phe phái khác, phải không?”, Lâm Chính nói.
“Đúng vậy. Có điều Cổ Linh Đường khác với ba cung điện kia ở chỗ trưởng lão Thiếu Hải thông qua những phe phái yếu hơn để thu nạp trước và lớn mạnh từ từ”, Tưởng Xà nói.
Lâm Chính nghe thấy vậy bèn suy nghĩ.
“Tới rồi”, lúc này Tưởng Xà kêu lên. Lâm Chính giật mình, nhìn về phía trước. Họ bước qua góc ngoặt, phía trước là một vùng đất rộng lớn.
Tất cả những người tới từ bên ngoài núi Đông Hoàng đều tập trung ở đây. Họ đang làm gì đó.
Phía trước có một dãy bàn. Các bàn được xếp liền nhau tạo thành một đường. Có không ít người ngồi trước bàn. Từng người bước tới như đang ghi danh. Sau khi ghi danh xong, những người ngồi trước bàn bèn đưa cho người đăng ký một thẻ bài.
Trên thẻ bài được đánh số.
"Anh tới đó, sử dụng Đường Chủ Lệnh của Thanh Hà Đường và tiến hành báo danh. Sau khi báo danh sẽ được nhận một thẻ bài. Tới ngày tới giờ sẽ vào bên trong bằng thẻ bài đó là có thể tham gia đại hội”, Tưởng Xà nói.
“Đại hội tổ chức ở đâu”, Lâm Chính hỏi.
“Phía sau chính là nơi tổ chức rồi”.
“Vậy à?”, Lâm Chính cảm thấy bất ngờ. Bởi vì sau lưng họ là một vùng núi sâu với đá lởm chởm.
“Ý của cô là gì vậy?”, Lâm Chính hỏi.
“Thực ra tờ báo danh được chia là bốn khu vực Đông Tây Nam Bắc. Chúng ta đang ở phía Nam, chỉ cần báo danh thành công, vào được bên trong, đợi đại hội được tổ chức là có thể bước vào thủ phủ của vùng núi này. Nếu ai có thế lấy được Đông Hoàng Thần Giới thì sẽ giành được vị trí cao nhất, trở thành giáo chủ của Đông Hoàng Giới và cũng chính là Đông Hoàng Thần Quân”.
“Hóa ra đại hội Đông Hoàng là một cuộc chiến cướp đoạt nhẫn à?”, Lâm Chính cảm thấy bất ngờ.
“Anh có thể hiểu như thế. Đó cũng là lý do vì sao các phe phái thi nhau tập hợp người. Người càng động, thực lực càng lớn thì cơ hội cướp được nhẫn càng cao. Nếu như đơn thương độc mã chiến đấu thì dù có cướp được nhẫn cũng khó mà giữ được”.
“Vậy người cướp được nhẫn làm sao được người khác thừa nhận?”, Lâm Chính hỏi.
“Rất đơn giản!”
Tưởng Xà chỉ vào tòa Đông Hoàng Cung ở vị trí cao nhất: “Có được nhẫn, đi tới Đông Hoàng Cung, mở mật tàng do giáo chủ để lại, đạt được toàn bộ truyền thừa của giáo chủ thì sẽ trở thành giáo chủ mới. Có được mật tàng, người nào không thừa nhận cũng không được. Dù sao mật tàng cũng chỉ có một, chỉ có giáo chủ mới được sở hữu”.
Lâm Chính nghe thấy vậy bèn hít một hơi thật sâu. Anh nhìn về điểm báo danh phía trước và bước tới.