Sự xuất hiện của Thiếu Hải khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
Ai nấy tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng cũng nhanh chóng hiểu ra.
Đây là cái bẫy!
Là cái bẫy do Trịnh Đan lập ra.
“Sao lại có nhiều người của Cổ Linh Đường xuất hiện như vậy?”.
“Xem ra đây là âm mưu của Trịnh Đan! Cô ta báo trước để người của Cổ Linh Đường mai phục ở đây, sau đó bắt Long sư tỷ làm con tin, kéo dài thời gian, để người của Cổ Linh Đường đối phó chúng ta!”.
“Nhưng chúng ta không thù không oán với Trịnh Đan, tại sao cô ta lại làm vậy?”.
Người của đội trật tự túm tụm lại, lạnh lùng nhìn những người xung quanh.
Bọn họ không biết nguyên nhân, nhưng Lâm Chính thì biết rõ.
Trịnh Đan bắt Long Tinh Hồng, lệnh cho đội trật tự bao vây tấn công anh không đơn giản chỉ để kéo dài thời gian, chờ Thiếu Hải dẫn người đến, mục đích chính của cô ta là muốn tiêu hao thể lực của Lâm Chính.
Cô ta biết Lâm Chính có thực lực hơn người.
Nhưng nếu người của đội trật tự có thể làm tiêu hao bảy tám phần thể lực của Lâm Chính, thì đám người Thiếu Hải muốn giết anh cũng dễ hơn nhiều.
Nhưng… vì một Lâm Chính, Trịnh Đan thực sự phải làm đến mức này sao?
Như vậy liệu có lãng phí thời gian quá không?
Dùng nhiều nhân lực và tinh lực như vậy để đối phó với anh.
Lẽ nào cô ta và Thiếu Hải không muốn lấy nhẫn Đông Hoàng nữa sao?
Lâm Chính thầm nhíu mày, cảm giác sự việc có lẽ không đơn giản như vậy.
Quả nhiên.
Thiếu Hải bước tới, nhìn Lâm Chính chằm chằm, rồi lên tiếng.
“Cậu Lâm, bây giờ e là cậu mọc cánh cũng khó thoát rồi. Trịnh Đan đã báo trước với tôi, tôi tập trung hầu hết lực lượng của Cổ Linh Đường đến đây, bây giờ xung quanh đã có mấy nghìn cao thủ của Cổ Linh Đường, cậu lại sức cùng lực kiệt. Tôi muốn giết cậu thì chỉ trong nháy mắt, cậu không chạy thoát đâu”.
“Muốn giết tôi? Ông cứ thử xem”, Lâm Chính nhỏ giọng nói.
Anh đã nhận ra âm mưu của Trịnh Đan từ lâu, dáng vẻ kiệt sức trước đó của anh chỉ là giả vờ mà thôi.
Nhưng Lâm Chính cũng không ngờ Thiếu Hải lại xuất hiện ở đây, thế nên tình hình đối với anh cũng không lạc quan lắm.
“Vậy là cậu muốn chết ở đây thật sao?”, Thiếu Hải đanh mắt lại, ánh mắt lóe lên một tia dữ tợn, nói.
“Sao vậy? Ông nói câu này là có ý gì? Ông không muốn giết tôi sao?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
“Giết cậu? Tôi với cậu vốn dĩ không thù không oán, cần gì phải huy động nhiều người như vậy để giết cậu chứ? Tôi ăn no rửng mỡ chắc?”, Thiếu Hải lắc đầu.
“Vậy tại sao ông lại dẫn theo nhiều người đến để chặn tôi như vậy?”.
“Tôi chỉ muốn hợp tác với cậu mà thôi!”.
“Hợp tác?”.
“Đúng vậy”, Thiếu Hải mỉm cười đáp: “Cuộc tranh giành nhẫn Đông Hoàng cần sức chiến đấu rất lớn. Thực lực của cậu không tệ, nếu cậu có thể giúp tôi, thì tôi nghĩ Cổ Linh Đường rất có khả năng sẽ giành được nhẫn”.
“Ông muốn tôi giúp thế nào?”.
“Rất đơn giản!”, Thiếu Hải lấy ra một viên châu rất giống đan dược, đưa cho Lâm Chính: “Cậu ăn cái này rồi đi theo tôi! Như vậy thì cậu sẽ được sống, tôi sẽ không giết cậu!”.
Mọi người thấy thế thì đều kinh hãi trong lòng.
Viên châu kia… e là thuốc kịch độc!
Hơn nữa không phải là thuốc phát độc ngay, mà là loại phát tác chậm.
Thiếu Hải muốn lợi dụng viên thuốc độc này để khống chế Lâm Chính, khiến anh nghe lời sai khiến của ông ta.
Nếu Lâm Chính uống viên đan dược này, thì sẽ coi như giao tính mạng vào tay Thiếu Hải, ông ta có thể tùy ý thao túng anh.
Đến giờ phút này, Lâm Chính mới hiểu ra.
Mục đích của Thiếu Hải là anh.
Không phải là giết anh, mà là lợi dụng anh.
Nhưng Lâm Chính cũng nghe ra được một số manh mối từ lời nói của ông ta.
“Thiếu Hải trưởng lão, nghe ông nói thì ông biết nhẫn Đông Hoàng ở đâu sao?”, Lâm Chính trầm giọng hỏi.
“Có một điều Trịnh Đan không giấu cậu, đó là Cổ Linh Đường chúng tôi quả thực có một tấm bản đồ về vị trí của nhẫn, chỉ là nó chưa cướp được”.
Thiếu Hải bình tĩnh đáp, rồi lấy một tờ giấy ố vàng trong tay áo ra.
Tất cả mọi người đều nín thở.
Ánh mắt Lâm Chính cũng sáng lên.
Nhưng anh không thể hiện ra ngoài, mà tỏ vẻ khó xử, nhìn xung quanh đầy kiêng dè, rồi nhỏ giọng nói: “Nếu tôi uống thuốc này của ông thì chẳng phải ông muốn giết là giết được tôi sao? Chờ đến lúc tôi giúp ông lấy được nhẫn Đông Hoàng,
có khi ông lại qua cầu rút ván. Nếu đã như vậy, thì bây giờ tôi cứ chém giết thử một phen, đột phá vòng vây của ông, như vậy chẳng phải còn một tia hi vọng sống sót sao?”.
“Ha ha ha, cậu Lâm, cậu coi thường tôi quá. Tôi đã có được nhẫn Đông Hoàng, trở thành người đứng đầu Đông Hoàngg, đứng trên vạn người, lẽ nào còn không khoan dung nổi cho một hậu bối sao? Cậu yên tâm, nếu cậu chịu phối hợp với tôi, tôi không những không giết cậu, mà còn trọng dụng cậu. Đến lúc đó thưởng cho cậu chức vụ trưởng lão cũng được”, Thiếu Hải cười lớn đáp.
Những lời ông ta nói không phải là không có lý.
Nhưng Trịnh Đan lại cuống lên, vội vàng lại gần Thiếu Hải, nhỏ giọng nói: “Sư phụ, sợ rằng người này đã hận con đến tận xương tủy, nếu sư phụ trọng dụng anh ta, con lo là sau này anh ta… anh ta sẽ trả thù con”.
"Con yên tâm, cậu ta không chỉ hận con, mà chắc chắn còn hận cả sư phụ nữa. Sư phụ ép cậu ta uống thuốc độc, thì trong lòng cậu ta đã có khúc mắc. Không giết cậu ta đi thì sau này khó tránh nảy sinh lòng khác. Sư phụ nói vậy là muốn an ủi cậu ta mà thôi. Lấy được nhẫn rồi thì phải giết hết những người này không tha", Thiếu Hải nhỏ giọng cười nói.
Trịnh Đan sáng mắt lên, gật đầu lia lịa.
Lâm Chính lên tiếng.
"Nếu Thiếu trưởng lão đã nói như vậy rồi mà tôi còn không đồng ý thì đúng là không biết điều".
Lâm Chính nói xong liền bước tới, nhận lấy viên đan kia, cho vào miệng.
Không có bất cứ sự do dự nào.
"Tốt!".
Hai mắt Thiếu Hải sáng rực lên, vỗ tay bôm bốp.
Trịnh Đan cũng mỉm cười nói: "Đây mới là sư huynh tốt của tôi chứ! Lâm sư huynh, những chuyện trước đó chỉ là hiểu lầm, mong anh đừng để bụng. Tại đây, tôi cũng xin được gửi lời xin lỗi đến anh".
Lâm Chính liếc nhìn cô ta, không nói gì.
Nhưng sắc mặt của đám người Long Tinh Hồng thì vô cùng khó coi.
Bây giờ vị Lâm sư huynh có thực lực đáng sợ này cũng đã gia nhập vào Cổ Linh Đường, thì bọn họ sẽ trở thành thịt cá trên thớt, mặc cho người ta giết thịt.
"Các ông định giải quyết những người này thế nào?", Lâm Chính cũng đưa mắt nhìn người của đội trật tự, lên tiếng hỏi.
Người của đội trật tự nín thở.
Thiếu Hải nhìn đám người Long Tinh Hồng, hai chân bỗng điểm, người như cuồng long, lập tức xông tới.
Tốc độ của ông ta cực kỳ nhanh, người của đội trật tự đều trở tay không kịp.
"Cẩn thận!".
"Mau cản ông ta lại!".
Tiếng la hét vang lên.
Nhưng vô ích.
Nhìn tốc độ mà Thiếu Hải thể hiện, thì hoàn toàn có thể chứng minh thực lực của ông ta còn mạnh hơn Lâm Chính rất nhiều.
Hơi thở của Long Tinh Hồng như nghẹn lại, đang định phản kích.
Nhưng không còn kịp nữa.
Cô ta vốn đã bị thương, sao có thể đối phó với Thiếu Hải được chứ?
Chỉ thấy Thiếu Hải bóp cổ Long Tinh Hồng bằng một tay, rồi bỗng dùng sức.
Nỗi đau đớn dữ dội khiến Long Tinh Hồng không khỏi há miệng ra để thở. Ngay sau đó, Thiếu Hải liền ném một viên thuốc độc vào miệng cô ta.
Ực!
Thuốc độc vào bụng.
Tính mạng của Long Tinh Hồng cũng đã nằm trong tay Thiếu Hải.