Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1180


trước sau

Đám đông sững sờ. Tất cả ngước mắt lên nhìn thì thấy hình ảnh con mãnh hổ đang đứng trên đỉnh Thiên Vương bị nổ tung. Một luồng khí lưu màu đỏ rực lan rộng khắp không gian. 

Đám đông mơ hồ nhìn thấy hình ảnh một con kỳ lân. Sự xuất hiện của nó đã xé rách hư ảnh của mãnh hổ. 

Ông lão đang điều khiển mãnh hổ lập tức bay bật ra, ngã mạnh xuống đất. Miệng ông ta rớm máu. Rõ ràng là ông ta đã bị nội thương. 

Lâm Chính không hề bị mãnh hổ xé nát. Anh đứng đó bình anh vô sự và nhìn chăm chăm ông lão. Luồng khí tức trên người anh phát ra hừng hực, hóa thành một con kỳ lân khổng lồ vồ về phía ông lão. 

Mọi người nhìn thấy cảnh tượng đó đều hóa đá. Vị đường chủ Thanh Hà Đường còn có chiêu này nữa sao? 

Lẽ nào ông lão cũng không phải là đối thủ của anh? Sắc mặt của các vị trưởng lão trông vô cùng khó coi. 

Nhất là Thiếu Hải. Ông ta biết Lâm Chính có chút võ vẽ nhưng không ngờ các chiêu thức của anh lại đáng sợ như vậy. 

Long Tinh Hồng, Trịnh Đan cũng há mồm trợn mắt. Tất cả đều không nói nên lời. 

“Đây là Kỳ Lân Thần Công. Tôi nhận ra. Tôi từng giao đấu với người của Kỳ Lân Môn nên biết được chiêu thức này của họ. Cậu là người của Kỳ Lân Môn sao?”, ông lão lau máu ở khóe miệng, bò dậy. 

“Phải mà cũng không phải”. 

“Vậy là có ý gì?” 

“Tôi không phải là người của Kỳ Lân Môn. Nên nói ngược lại thì đúng hơn”. 

“Nói ngược lại?”, ông lão giật mình. 

Lâm Chính điềm đạm nói: “Kỳ Lân Môn là người của tôi”. 

Lần này, đến lượt ông ta trợn tròn mắt. Mặc dù Kỳ Lân Môn không có đội quân hùng hậu như Đông Hoàng Giáo nhưng cũng là một tông phái ẩn thế bất phàm. Vậy mà giờ tông phái đó lại thần phục bởi một người thanh niên hơn hai mươi tuổi? 

Đúng là kinh thiên động địa! 

“Thật không ngờ thực lực của cậu lại kinh người như vậy. Lão phu thừa nhận trước đó tôi đã đánh giá thấp cậu”. 

Ông lão thở hắt ra, đôi mắt ánh lên vẻ kỳ lạ: “Nếu đã vậy thì tôi cũng không giấu diếm gì nữa. Tôi sẽ dùng toàn lực. Có thể khiến tôi dùng toàn lực giết chết là niềm vinh hạnh của cậu đấy”. 

“Ồ! Ông có thể giết được tôi sao?”, Lâm Chính hừ giọng, đôi mắt trở nên lạnh như băng. Anh nào để ông ta có cơ hội, cứ thế lao lên, điều khiển con kỳ lân chèn ép ông ta. 

Đúng lúc này, ông lão đột nhiên gầm lên. Bàn tay già nua hóa thành tia sáng, tấn công con kỳ lân. 

“Vạn Cổ Thần Động!” 

Rầm! Quyền đánh giáng xuống người kỳ lân. Một tia sáng bắn vọt lên chín tầng mây xanh. 

Rầm! Con kỳ lân bị đấm xuyên người và tản ra. Nguồn sức mạnh kinh thiên động địa đổ ập xuống khiến cả đỉnh núi rung chuyển. 

Ngay sau đó, luồng sức mạnh đó cũng truyền tới cơ thể Lâm Chính nhanh như điện xẹt. Lâm Chính
lập tức bị đánh bay ra sau, chân kéo lê trên mặt đất. 

“Hả!”, đám đông hét lớn. 

“Đây là…Bất Bại Thần Công”, Liễu Thị Phụng thốt lên. 

“Quả nhiên, người này đã học trộm Vô Thượng Thần Công của Đông Hoàng Giáo chúng ta”. 

“Đúng là gian tặc!” 

“Súc sinh!”, đám trưởng lão tức lắm, cứ gân cổ lên chửi. Nhưng rất nhiều người biết đó là không phải là sự uất hận mà là sự đố kỵ. 

Bởi vì đòn tuyệt thế võ công này bọn họ cũng rất muốn học. Thậm chí sau khi Đông Hoàng Giáo đại loạn thì có rất nhiều trưởng lão đã ra lệnh cho đệ tử của mình ăn trộm Bất Bại Thần Công. Tuy nhiên sau khi giáo chủ qua đời thì Bất Bại Thần Công cũng biến mất. 

“Đông Hoàng Hoàn Vũ và Bất Bại Thần Công là tuyệt học võ công của Đông Hoàng Giáo. Học được một loại là có thể độc chiếm thiên hạ. Lúc tôi tới Đông Hoàng Giáo, mục đích cũng là để học được tuyệt thế thần công này. Nhưng có lẽ các người cũng không ngờ được rằng người đưa tuyệt học thần công này cho tôi là chính là giáo chủ của các người, ha ha…”, ông lão bật cười. 

Đám đông phẫn nộ: “Ông mê hoặc phu nhân giáo chủ, hại giáo chủ bị tẩu hỏa nhập ma, chắc chắn chúng tôi sẽ không tha cho ông”. 

“Không tha cho tôi? Được, vậy các người ai muốn ra tay thì tiến lên. Nhưng đợi tôi xử lý xong cậu nhóc này đã rồi tính”. 

Ông lão mỉm cười: “Tôi đã luyện Bất Bại Thần Công thì trong cả thiên hạ này tôi là kẻ bất bại!”, nói xong, ông ta lao về phía Lâm Chính. 

Lâm Chính nín thở, vội vàng chặn lại. Tuy nhiên lúc này…chiêu thức của ông lão không còn giống trước đó nữa. 

Trước đó ông ta chỉ gọi là mạnh hơn chút, nhanh hơn chút mà thôi. Còn lần này sức mạnh của ông ta tăng lên gấp hàng ngàn, hàng vạn lần. Cú đấm của ông ta mang theo sức tàn phá không tưởng. Rõ ràng là đòn tấn công này không thể dùng từ ngữ để miêu tả được nữa. 

Lâm Chính đưa tay lên đỡ. 

Vụt! Một luồng sáng phát ra từ nắm đấm của ông lão. 

Lâm Chính lần này lại bay bật ra sau, đập mạnh xuống đất. Lúc anh bò dậy được thì thấy hai cánh tay mình đã đầy máu. 

Đám đông cảm thấy ớn lạnh khi chứng kiến cảnh tượng đó.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện