Chưa ai từng thấy người nào rõ ràng cánh tay đã bị gãy, nhưng vẫn có thể dùng sức để ra quyền.
Chưa ai từng thấy người nào bị cắt một miếng thịt ở chân mà vẫn có thể đi lại như thường.
Lại càng chưa ai từng thấy người nào có thể đỡ được Bất Bại Thần Công mà còn có thể phản đòn.
Quái thai!
Người này chắc chắn là quái thai!
Ông lão run lên bần bật, đôi mắt già nua tràn ngập sợ hãi.
Ông ta phát hiện cho dù là đối mặt với giáo chủ Đông Hoàng Giáo lúc trước thì ông ta cũng không sợ hãi như ngày hôm nay.
Thanh niên này chắc chắn là một quái thai!
Ông ta không sợ chết!
Nhưng hiện giờ, điều khiến ông ta sợ hãi không phải là cái chết, mà là người thanh niên này.
Nghe tiếng kêu gào thê lương và bàng hoàng của ông lão, vô số người của Đông Hoàng Giáo ở xung quanh đều nổi cả da gà, trong lòng dường như nổi lên sóng to gió lớn, không thể bình tĩnh lại được.
Sự tồn tại đáng sợ có thể hạ nốc ao yêu nghiệt, khiến các trưởng lão sợ hãi không dám ra tay, cứ thế bị đường chủ của Thanh Hà Đường xử lý…
Sao lại như vậy được?
Đường chủ Thanh Hà Đường này… rốt cuộc là ai vậy?
Mọi người nhìn anh với ánh mắt đờ đẫn.
Tâm trạng ai nấy đều vô cùng phức tạp.
Không ai đoán trước được sẽ có kết quả này.
Trong lúc mọi người còn đang há hốc miệng kinh ngạc, thì hiện tượng lạ lại xuất hiện.
Chỉ thấy Lâm Chính bỗng ném ông lão sang một bên, sau đó lại giơ tay, chém mạnh về nấm mộ ở phía trước.
“Kỳ Lân Liệt Thiên!”.
Một tiếng quát khẽ vang lên.
Khí ý xung quanh Lâm Chính như hóa thành một con kỳ lân, đánh về phía nấm mộ.
Ầm!
Nấm mộ bỗng nứt toác ra.
Một chiếc quan tài làm bằng ngọc lộ ra trước mắt mọi người.
“Hỏng rồi!”.
Đám người Tô Mạc Vân, Liễu Thị Phụng biến sắc.
“Cậu ta sắp lấy nhẫn rồi!”.
“Mau ngăn cậu ta lại!”.
Các trưởng lão còn lại cũng tỉnh táo lại, đồng loạt xông tới.
Nhưng đã không còn kịp nữa.
Dường như Lâm Chính đã chuẩn bị từ trước, anh lại giơ tay lên, tung trảo về phía quan tài.
Keng!
Quan tài vỡ vụn.
Một bộ xương trắng ở bên trong rơi ra, bên cạnh còn có một chiếc hộp tinh xảo.
Lâm Chính nhạy bén phát hiện ra chiếc hộp kia, lập tức chộp lấy nó.
Vèo!
Chiếc hộp bay tới, nằm gọn trong lòng bàn tay anh.
Lâm Chính bóp nát chiếc hộp, một chiếc nhẫn màu vàng lấp lánh chói mắt xuất hiện ở lòng bàn tay anh.
Anh giơ cao lên.
Tất cả những người đang lao về phía anh lập tức khựng lại.
Ai nấy đều nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn kia.
“Đó chính là… nhẫn Đông Hoàng sao?”.
“Tín vật của giáo chủ Đông Hoàng Giáo ta!”.
“Ai có được tín vật này thì sẽ trở thành Đông Hoàng Thần Quân mới của Đông Hoàng Giáo! Nếu người này đã lấy được nhẫn thì tức là…”
Mọi người xì xào, ai nấy đều có vẻ khó mà chấp nhận được việc này, nhưng sự thật rành rành ra đó, không cho phép bọn họ nhiều lời.
Lâm Chính đeo chiếc nhẫn vào ngón tay, lớn tiếng kêu lên.
“Tôi đã lấy được nhẫn Đông Hoàng! Bắt đầu từ hôm nay, tôi chính là giáo chủ của Đông Hoàng Giáo, tôi chính là Đông Hoàng Thần Quân mới! Các người còn không mau hành lễ đi?”.
Anh vừa dứt lời, các đệ tử ở bốn phương tám hướng đều lần lượt quỳ sụp xuống.
“Bái kiến Đông Hoàng Thần Quân!”.
“Bái kiến Đông Hoàng Thần Quân!”.
Các đệ tử cao giọng hô.
Bọn họ vẫn luôn tin vào quyết sách của đại hội lần này, cho rằng ai lấy được nhẫn thì chính là giáo chủ, nên lập tức hành lễ
với Lâm Chính.
Thế nhưng… các trưởng lão vẫn đứng đó bất động, sắc mặt bọn họ vô cùng khó coi.
“Sao vậy? Tại sao các ông không hành lễ?”.
Lâm Chính ngoảnh sang, nhìn chằm chằm đám người Tô Mạc Vân và Liễu Thị Phụng, hỏi.
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng đều nhìn Tô Mạc Vân.
Tô Mạc Vân trầm ngâm một lúc, bình tĩnh đáp: “Rốt cuộc chiếc nhẫn đó có phải là nhẫn Đông Hoàng hay không thì phải xem lại. Trước khi có chứng cứ chứng minh được nó là thật hay giả, thì chúng tôi vẫn không thừa nhận cậu là Đông Hoàng Thần Quân!”.
“Nếu đã vậy thì bây giờ tôi sẽ đến cung Đông Hoàng, dùng chiếc nhẫn này để mở bảo khố, kế thừa truyền thừa của giáo chủ trước”.
Lâm Chính trầm giọng quát, rồi xoay người xuống núi.
Nhưng ngay sau đó, một bóng dáng nhào về phía anh.
Sắc mặt Lâm Chính trầm xuống, lật tay đánh một chưởng về phía bóng dáng đó.
“Hạo Hãn Tinh Thần!”.
Bóng dáng đó quát lớn một tiếng, hai chưởng hóa thành muôn vàn ảo ảnh ập tới.
Chưởng ấn ngập trời có uy thế vô song, hơn nữa mỗi chưởng ấn đều có kình lực cực lớn.
Lâm Chính chống đỡ không nổi, hứng trọn chưởng lực này, bị chấn động đến mức lùi lại liên tục.
Sau khi đứng vững, anh mới phát hiện ra người ra tay chính là Thiếu Hải.
Cuối cùng ông ta cũng không kiềm chế được mà ra tay.
Nhưng ông ta vừa ra tay, đã khiến các trưởng lão đều vô cùng kinh ngạc.
“Đông Hoàng Hoàn Vũ? Thiếu Hải! Ông học được tuyệt học bản môn từ lúc nào vậy?”, Tịch Mộc Lâm hoàn hồn, lớn tiếng chất vấn.
“Tứ trưởng lão, điều này thì có liên quan gì đến ông chứ?”.
Thiếu Hải chắp hai tay sau lưng, mặt không cảm xúc đáp.
“Đông Hoàng Hoàn Vũ và Bất Bại Thần Công là hai tuyệt kĩ hàng đầu của bản môn, là thần công mà chỉ có giáo chủ mới được học. Năm xưa tên kia lợi dụng giáo chủ phu nhân học lén Bất Bại Thần Công đã là sự sỉ nhục của bản môn, tại sao một đường chủ nhỏ bé của Cổ Linh Đường lại học được Đông Hoàng Hoàn Vũ chứ?”, Liễu Thị Phụng quát hỏi.
“Nguyên nhân rất đơn giản!”, ánh mắt Thiếu Hải lạnh lùng, rồi lại xông về phía Lâm Chính: “Bởi vì bổn trưởng lão chính là người sẽ trở thành Đông Hoàng Thần Quân!”.