Lâm Chính không muốn lãng phí quá nhiều thời gian với các đệ tử này.
Dù sao những gì nên nói cũng đã nói, cũng đã cảnh cáo.
Nếu mấy người họ tái phạm, anh cũng sẽ không kiêng dè bất cứ điều gì.
Lâm Chính không muốn tạo ra cuộc tàn sát quá lớn, nhưng đây là Đông Hoàng Giáo, không phải giới thế tục. Quy tắc ở nơi này mãi mãi chỉ có một: Cá lớn nuốt cá bé!
Kẻ yếu bị giết không có gì kỳ lạ.
Mấy trưởng lão bàn bạc với nhau, quyết định giải quyết Lâm Chính trước.
Người này đã sát hại nhiều trưởng lão như vậy, nếu bọn họ còn tranh đấu nữa thì sẽ chỉ bị Lâm Chính thanh trừng từng người một.
Cộng thêm cái chết của Quỷ Thủ khiến bọn họ cảm thấy bị uy hiếp gấp bội.
“Phải tiêu diệt thằng nhóc đó trước. Đại trưởng lão, có phải ông nên lấy nhẫn Đông Hoàng ra trước không?”, Thiếu Hải không yên tâm, sợ Tô Mạc Vân nhân cơ hội đem nhẫn đi mất, bèn lên tiếng nói thẳng.
“Khốn nạn, ông không tin tôi phải không?”, Tô Mạc Vân hừ lạnh.
“Tôi chỉ tin bản thân!”, Thiếu Hải lạnh lùng nói.
Ánh mắt Tô Mạc Vân lộ ra sát cơ, vẻ mặt cực kỳ lạnh lẽo.
Nhưng lúc này ông ta cũng không dám hành động lỗ mãng.
Nếu còn dây dưa với Thiếu Hải, chắc chắn sẽ cho Lâm Chính cơ hội. Nếu những người này vây giết Tô Mạc Vân, Lâm Chính cũng ra tay phía sau, dù Tô Mạc Vân có bản lĩnh bằng trời cũng không thoát khỏi.
Lúc này chỉ đành ổn định bọn họ, nhân cơ hội rời đi.
“Ông muốn thế nào?”, Tô Mạc Vân hừ lạnh.
“Đặt nhẫn về lại trước mộ. Chúng ta giết thằng nhóc kia trước, giết được cậu ta hẵng quyết định nhẫn thuộc về ai!”, Thiếu Hải nói.
“Nói đúng lắm, như vậy là công bằng nhất!”, Liễu Thị Phụng cũng gật đầu tán thành.
Tô Mạc Vân không biết làm sao, liếc nhìn bọn họ, sau đó phất tay.
Vù!
Nhẫn Đông Hoàng tựa như ngôi sao rực rỡ đánh vào một tảng đá xanh bên cạnh mộ, khảm vào đó.
Mọi người đều khẩn trương hẳn lên.
Nhưng không ai dám động vào chiếc nhẫn đó.
Ai động… người đó ắt chết!
Các trưởng lão thống nhất ý kiến, tất cả nhìn sang Lâm Chính.
Ánh mắt mỗi người đều tràn ngập sự nóng cháy hoặc âm u lạnh lẽo.
“Nhóc, cậu cảm thấy một mình cậu có thể đối phó được nhiều người chúng tôi vậy sao?”, Liễu Thị Phụng lạnh lùng nói.
“Trước kia không biết, bây giờ thì chưa chắc”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Thật ngông cuồng!”.
“Thằng nhóc này kiêu căng như vậy, hoàn toàn không xem chúng ta ra gì!”.
“Nếu đã như vậy thì mọi người, cùng ra tay đi!”.
Tiếng quát vang lên, bọn họ cùng nhau ra tay, tấn công về phía Lâm Chính.
Chỉ là lần này… bọn họ hợp sức tấn công lại không hung hăng mạnh mẽ bằng trước kia.
Hiển nhiên, tất cả đều giữ lại một phần sức.
Bọn họ cảm thấy hợp sức giết kẻ ngông cuồng này không khó, do đó muốn giữ lại một phần sức, tiết kiệm sức lực. Đợi giết được Lâm Chính rồi dốc hết sức cướp nhẫn cũng sẽ có ưu thế hơn.
Chỉ tiếc bọn họ nương tay như vậy lại cho Lâm Chính cơ hội.
Lâm Chính thừa thế xông lên, hiên ngang không sợ, giết tới những trưởng lão đã bị thương nặng và thực lực tổng thể không cao trước.
Mặc dù chưởng của anh không nhanh không mạnh, nhưng lại mềm dẻo khéo léo. Sau vài chưởng, những trưởng lão đó thoáng chốc ngã xuống, tắt thở, không thể đứng dậy được nữa.
“Cái gì?”.
Mấy người họ đều biến sắc.
“Đã là lúc nào rồi mà các người còn giấu giếm giữ sức nữa? Như vậy sẽ chỉ bị cậu ta đánh bại từng người một mà thôi!”, Tô Mạc Vân quát lên.
“Đại trưởng lão, ông nói vậy thì ông lên đi”, Thiếu Hải nói.
Hiển nhiên, ông ta không muốn làm con chim đầu đàn.
Người đã luyện thành Đông Hoàng Hoàn Vũ như ông ta cũng đã
có được lòng tin.
Tô Mạc Vân siết chặt nắm đấm, nhìn về phía Thiếu Hải bằng ánh mắt lạnh lẽo hơn.
Nhưng ông ta cũng không dốc hết sức lực, chỉ vừa đánh vừa lui cùng những người khác.
Hiển nhiên, ông ta cũng có tư tâm.
Chiến đấu một phen, Lâm Chính không những không sao, ngược lại bọn họ bị Lâm Chính chèn ép đến mức không thở nổi.
Lâm Chính không khách sáo, thẳng tay ra đòn sát thủ, lao vọt đi như mãnh hổ.
Một trưởng lão bị dồn đến mức sốt ruột, không dám nương tay nữa. Ông ta khẽ giọng quát lên, rút trường kiếm ra chém về phía Lâm Chính.
Lâm Chính lại trở tay búng ra.
Một cây châm bạc xuyên qua thân kiếm, đâm vào người trưởng lão kia.
Cơ thể vị trưởng lão kia như bị điện giật, run lên bần bật, sau đó đứng sững tại chỗ.
Lâm Chính nhanh chóng đến gần, vỗ vào cây châm bạc trên người ông ta thêm lần nữa.
Phụt!
Châm bạc xuyên qua cơ thể ông ta.
Trưởng lão kia phun ra một ngụm máu, ngã xuống đất nằm im.
Người xung quanh chấn động.
Tô Mạc Vân, Liễu Thị Phụng, Thiếu Hải đều che giấu tư tâm của mình.
Tịch Mộc Lâm và Tửu Nhục Hòa Thượng thì do dự.
“Tứ trưởng lão, ông thấy thế nào?”.
“Tên này sát tâm quá nặng, không thể để nhẫn rơi vào tay cậu ta, người khác mặc kệ, chúng ta lên trước!”, Tịch Mộc Lâm hạ giọng nói.
“Được, chúng ta cướp nhẫn về rồi dùng cách của chúng ta bầu chọn giáo chủ!”, Tửu Nhục Hòa Thượng hét lên.
Hai người xông về phía Lâm Chính.
Tịch Mộc Lâm và Tửu Nhục Hòa Thượng chủ động tấn công về phía Lâm Chính, cho ba người còn lại cơ hội.
Liễu Thị Phụng nắm bắt cơ hội, đột nhiên vọt ra sau lưng Lâm Chính, đánh mạnh tới một chưởng.
Chưởng lực đủ để phá hủy kim loại.
Tô Mạc Vân và Thiếu Hải thấy vậy cũng chẳng muốn nương tay nữa.
Nếu có thể một đòn giết chết Lâm Chính mà không tốn công sức, bọn họ cũng không cần phải tiết kiệm chút sức lực này.
Nhưng ngay khi bọn họ vây công Lâm Chính, Lâm Chính đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo. Sau đó anh nhấc tay, vẫy tay sang xung quanh.
Vù vù vù vù…
Vô số châm bạc bay ra như con thoi, giống như sao băng xuyên qua bốn phía.
“Không hay!”.
“Mau tránh đi!”.
Người xung quanh la lên.
Nhưng… không kịp nữa rồi!