Bụp! Âm thanh nặng nề vang lên. Lâm Chính rơi từ đỉnh của cung Đông Hoàng xuống đất.
Mặc dù châm bạc không ngăn được cánh tay tấn công nhưng cũng tạo ra được sức cản cực mạnh. Nếu không thì cổ của Lâm Chính đã bị đứt đôi bởi cú chém đó rồi.
Đám đông nín thở quan sát. Lâm Chính bò dậy một cách khó khăn. Cơ thể anh loạng choạng, mặt rớm máu, cổ bị biến dạng còn hơi thở thì trở nên gấp gáp.
“Cậu ta không chống cự được nữa rồi!”
“Đó là thái thượng trưởng lão cơ mà”.
“Dù không phải là thái thượng trưởng lão thì cậu ta cũng không cầm cự được thêm nữa. Cậu ta là người, không phải thần. Cậu ta đã đánh bại đại trưởng lão, Thiếu Hải, cả ông lão kia là đã đủ lắm rồi. Cậu ta không thể nào đối phó được với thái thượng trưởng lão nữa đâu. Dù thực lực có còn thì sức mạnh của thể xác cũng không cho phép”.
“Thái thượng trưởng lão và Đường công tử có nước đi vi diệu đấy”, chúng ta liều mạng tàn sát đoạt nhẫn, còn bọn họ thì ở đây ôm cây đợi thỏ và làm ngư ông đắc lợi…hừ, tôi không phục”.
“Nếu không phục thì có thể đi cướp. Nhưng phải mạnh hơn thái thượng trưởng lão nhé”.
“À thì…tôi chỉ nói miệng thôi mà”.
“Xem ra truyền thừa của ngày hôm nay thuộc về Đường công tử rồi. Cuối cùng thì vẫn là nhà họ Đường có được chức giáo chủ…”
“Đây là luân hồi sao?”
Đám đông cảm thán. Ai cũng biết Đường Thiên Hạo bái thái thượng trưởng lão Nguyên Tinh làm sư phụ.
Hơn nữa thái thượng trưởng lão cũng rất trung thành với giáo chủ trước. Bà ta vốn đã ẩn cư rồi, không còn quan tâm tới chuyện của giáo phái nữa. Sau khi giáo chủ qua đời, bà ta không chỉ đích thân dạy Đường Thiên Hạo võ công mà còn giúp cậu ta đoạt nhẫn”.
Thái thượng trưởng lão xuất hiện, đương nhiên việc đoạt nhẫn cho Đường Thiên Hạo sẽ dễ như trở bàn tay. Vì đây là vị thái thượng trưởng lão cuối cùng của bổn giáo.
Lâm Chính thở hắt ra, điều động sức mạnh của Lạc Linh Huyết và tiếp tục đỡ chiêu. Thế nhưng Nguyên Tinh không giống như Thiếu Hải. Bà ta không nói nhiều lời, chỉ muốn kết liễu Lâm Chính ngay lập tức.
Bà ta di chuyển cơ thể, tay hóa thành vuốt giống như chim ưng vồ về phía đầu của Lâm Chính.
Lâm Chính lập tức lách qua một bên.
Bụp! Một hòn đá bên cạnh Lâm Chính bị bóp nát thành bột.
Thái thượng trưởng lão tiếp tục đuổi theo. Bà ta không để Lâm Chính có thời gian kịp thở. Cơ thể bà ta nhanh như điện xẹt, đòn tấn công tung ra như vũ bão.
Lâm Chính chống đỡ trong sự bất lực.
Rầm rầm rầm…Mỗi đòn tấn công đều khiến anh cảm thấy hai cánh tay tê dại. Có vẻ anh không đỡ được nữa.
Cũng hết cách. Thể lực của anh đã bị tiêu hao quá nhiều. Cho dù có điều động sức mạnh của Lạc Linh Huyết thì cũng khó mà đỡ được cơn mưa những đòn tấn công của thái thượng trưởng lão.
Huống hồ, một cánh tay của anh đã bị gãy. Vết thương vẫn còn chưa ổn định. Nếu cứ
tiếp tục thế này thì chắc chắn là anh sẽ thua mất. Anh phải nghĩ cách thôi.
Dùng chiêu đó chăng? Lâm Chính đột nhiên nghĩ ra điều gì đó. Nhưng anh lập tức dao động và gạt bỏ suy nghĩ đó đi.
Nếu mà xung quanh không có ai còn đỡ. Giờ ở đây nhiều người thế này mà dùng chiêu đó thì sẽ có người thiệt mạng mất. Lâm Chính thở hắt ra. Chỉ biết vừa đỡ đòn vừa trì hoãn thời gian.
Rầm! Đúng lúc này, thái thượng trưởng lão giáng một đòn vào ngực Lâm Chính.
Lâm Chính cảm tưởng như mình bị gãy mất mấy cái xương quanh vùng ngực. Anh bay bật ra sau, đập mạnh vào mấy phiến đá, ngã ra đất và nôn ra máu tươi.
“Hả!”, đám đông bàng hoàng.
“Cậu đang bị trúng độc. Trước đó đã giết nhiều người như vậy thì đã kiệt sức rồi. Mặc dù cậu có Lạc Linh Huyết nhưng lúc này đấu với tôi thì cũng không khác gì trứng chọi đá cả”, cuối cùng thái thượng trưởng lão cũng dừng lại và lên tiếng.
Bà ta chắp tay, bước tới: “Trước đó công tử đã cho cậu cơ hội mà cậu không biết qúy trọng. Đường công tử đã được chỉ định sẽ trở thành người đứng đầu, trở thành Đông Hoàng Thần Quân mới của bổn giáo và cũng sẽ dẫn dắt Đông Hoàng Giáo lên một tầm cao mới, khiến cả thế giới phải kinh sợ. Cậu còn trẻ, lại có thực lực như vậy. Tôi vốn định bảo Đường công tử giữ lại mạng cậu để cậu tận tâm tận lực cho Đường công tử. Nhưng cậu đã không muốn thì đành phải để cậu làm bàn đạp cho công tử bước lên đỉnh vinh quang thôi”.
Dứt lời, thái thượng trưởng lão tiến lại gần Lâm Chính, đưa tay ra định đoạt nhẫn và giết chết anh.
Mọi việc có vẻ rất thuận lợi. Bỗng nhiên, một âm thanh vang lên sau lưng
“Thái thượng trưởng lão!”
Bà ta nghe thấy vậy bèn giật mình quay lại. Thế nhưng một giây sau.
Phụt! Một lưỡi kiếm sắc nhọn đã đâm xuyên tim bà ta.
Thái thượng trưởng lão run rẩy. Đám đông trố tròn mắt. Vô số người quay qua nhìn thì phát hiện...chủ nhân của nhát kiếm đó chính là Đường Thiên Hạo.
“Công tử, cậu…”, thái thượng trưởng lão đưa tay lên chỉ về phía Đường Thiên Hạo với ánh mắt kinh hoàng.
“Nhẫn đã về tay thì bà cũng hết tác dụng rồi. Không phải bà rất trung thành với bố tôi sao? Nếu đã vậy thì ở cùng ông ấy đi”, Đường Thiên Hạo mỉm cười, rút thanh kiếm ra…