Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1200


trước sau

Cả đám há mồn trợn mắt. Chuyện quái gì thế này? 

Cả đám tò mò vây lại gần. Thế nhưng bọn họ không dám áp sát vì sợ thái thượng trưởng lão sẽ nhảy dựng lên và cắn họ một phát. 

Lâm Chính thì không hề sợ hãi. Anh rảo bước đi tới trước mặt trưởng lão, lấy châm bạc ra, đâm vào ngực bà ta. Trưởng lão thở nhẹ, nằm im dưới đất, bất động. 

“Lâm…giáo chủ….chuyện gì vậy?”, Long Tinh Hồng thận trọng nhìn Lâm Chính. 

“Lập tức sắp xếp người đưa thái thượng trưởng lão đi tĩnh dưỡng”, Lâm Chính đứng dậy nói. 

“Tĩnh dưỡng sao?”, mọi người nhìn nhau. Tất cả đều không hiểu mô tê gì. 

“Không phải…giáo chủ…người chết rồi còn tĩnh dưỡng gì nữa chứ?”, một người nói. 

“Người chết? Ai nói với mọi người là thái thượng trưởng lão chết rồi?”, Lâm Chính chau mày. 

“Hả?” 

“Giáo chủ, ý của cậu là…thái thượng trưởng lão vẫn chưa chết sao?”, Long Tinh Hồng kinh ngạc. 

“Đương nhiên là chưa”, Lâm Chính chắp tay sau lưng, thản nhiên nói: “Bà ta bị Đường Thiên Hạo đâm xuyên tim. Tôi đã dùng châm khóa chặt mệnh mạch, khóa cả khí tức nên bảo toàn được tính mạng. Tôi sẽ dùng thuốc điều trị. Trong vòng ba tháng, bà ta sẽ khỏe lại thôi”. 

“Cái gì?”, đám đông kêu lên. Không ai dám tin. Một người đã bị đâm xuyên tim mà vẫn có thể cứu sống được sao? 

Không thể nào! Giáo chủ đang nói đùa phải không? 

“Được rồi, mọi người mau chuẩn bị ít châm bạc đi”, Lâm Chính nói. 

“Chuẩn bị châm bạc làm gì vậy giáo chủ?”, có người lại hỏi. 

Hình như Long Tinh Hồng ý thức được điều gì đó bèn lên tiếng: “Mau đi Bách Thảo Đường lấy châm. Có bao nhiêu lấy từng đó và bảo người của Bách Thảo Đường nhanh chóng tới đây!” 

Các trưởng lão như Tô Mạc Vân đã không còn thì lúc này quyền lực của Long Tinh Hồng cũng không hề kém các trưởng lão khác là bao. 

Các đệ tử khác nhanh chóng làm theo. Nhưng bọn họ cảm thấy nghi ngờ. Những người khác thì dọn dẹp hiện trường theo sự chỉ đạo của Lâm Chính. 

Người bị thương hoặc sắp chết đều được đưa tới Bách Thảo Đường để điều trị. Những người đã chết rồi thì Lâm Chính sử dụng những kỳ hoa dược thảo mang theo bên người thử cứu sống lại. 

Trưởng lão Phong Tín Tử của Bách Thảo Đường là một bà cụ tầm hơn 60 tuổi với mái tóc bạc trắng, cơ thể gầy và nhỏ. Tuy nhiên châm thuật và dược thuật của bà ta thì không chê vào đâu được. 

Từ khi Đông Hoàng Giáo hỗn loạn, các phe phái chém giết lẫn nhau thì bọn họ đều cố gắng phòng bị thêm những người hiểu về y thuật để điều trị cho người của mình. 

Chính vì vậy dù người của tam cung có thế nào thì cũng không dám động vào Bách Thảo Đường. Bởi vì Bách Thảo Đường được lập ra để chữa bệnh cho Đông Hoàng Giáo. 

Hơn nữa Bách Thảo Đường cũng không thiên vị ai bao giờ. Bất luận là người của phe phái nào được đưa đến thì bọn họ đều cố gắng hết sức để chữa trị. Thế nên bên trong Đông Hoàng Giáo đã thiết lập ra một quy tắc bất thành văn, dù cuộc chiến có ác liệt cỡ nào thì cũng không
được động vào Bách Thảo Đường. 

Chính vì vậy, Bách Thảo Đường vẫn bình an vô sự. Tuy nhiên trưởng lão Phong Tín Tử của Bách Thảo Đường thì vô cùng ngạo mạn. 

“Cuối cùng cũng đánh nhau xong rồi. Nhóc! Cậu chính là người đã đạt được nhẫn Đông Hoàng và trở thành giáo chủ của chúng tôi sao? Nhìn trẻ quá”, Phong Tín Tử chống gậy, từ trong Bách Thảo Đường bước ra và nhìn Lâm Chính. 

“Phong trưởng lão, bà bất lịch sự quá. Gặp giáo chủ mà không hành lễ à? Còn dám dùng giọng điệu đó để nói chuyện với giáo chủ?”, một giáo chúng quát lớn. 

“Tôi đây trước giờ luôn thế. Nếu như giáo chủ thấy không quen thì giết tôi là được. Mặc dù tôi đây tinh thông y thuật nhưng võ công thì lại không biết gì. Giáo chủ có thần công tuyệt thế, giết tôi đây chắc là dễ như trở bàn tay thôi”, Phong Tử Tín liếc nhìn người giáo chúng kia và thản nhiên đáp lại. 

“Bà…” người kia tức lắm, định nói thêm gì đó nhưng bị Lâm Chính ngăn lại. 

“Giờ không phải là lúc đấu võ mồm. Phong trưởng lão, lập tức sắc thuốc. Cuộc tranh giành lần này khiến cho không ít người bị thương. Hơn nữa có người còn bị thương nặng, bọn họ đều là trụ cột của bổn giáo, không thể ngã xuống được. Tôi hi vọng bà có thể phối hợp với tôi chữa trị cho họ”, Lâm Chính nói. 

“Bọn họ chỉ cầu danh lợi, thương tích đầy mình như thế là đáng đời. Tuy nhiên là một thầy y, tôi đương nhiên sẽ không thấy chết mà không cứu. Tôi sẽ nghĩ cách chữa trị cho họ…đợi đã”, Phong Tử Tín đột nhiên nhận ra điều gì đó không ổn bèn nhìn Lâm Chính bằng vẻ kỷ lạ: “Giáo chủ…vừa rồi tôi không nghe nhầm chứ? Cậu nói…tôi phối hợp với cậu sao?” 

“Đúng vậy! Có vấn đề gì không?”, Lâm Chính đáp lại 

“Cậu chữa trị sao?” 

“Đúng vậy!” 

“Cậu…”, Phong Tử Tín cảm giác mình đang bị sỉ nhục bèn tức giận hằm hằm. Bà ta gật đầu và hừ giọng: “Được lắm! Thật không ngờ giáo chủ mới của chúng ta lại hiểu về y thuật. Được! Nếu đã vậy thì đương nhiên là tôi sẽ cố gắng hết sức để phối hợp. Bà già này cũng muốn mở mang tầm mắt, để xem là y thuật của giáo chủ mới cao siêu tới mức nào”. 

Nói xong bà ta phất tay, cử người đi chuẩn bị thuốc. 

Lâm Chính ra lệnh cho đoàn người bị thương di chuyển vào trong Bách Thảo Đường…

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện