Chương 1220
“Ha ha, định làm gì? Lát nữa cô sẽ biết”, người phụ nữ cười nói, sau đó phất tay: “Đi, lột hết đồ của con khốn này ra, sau đó ném ra trung tâm thành phố!”.
“Cô chủ, chuyện… chuyện này không hay lắm đâu. Nếu làm lớn chuyện, bên trên sẽ trách tội”, một vệ sĩ nữ cẩn trọng nói.
“Sợ cái gì? Cứ nói là một đứa bị tâm thần, liên quan gì đến chúng ta? Các người mau ra tay, có hậu quả gì tôi sẽ chịu!”, người phụ nữ kiên trì nói.
Những nữ vệ sĩ đó nghe vậy cũng không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành động tay.
“Không, các người mau dừng tay!”, Tô Nhu bi phẫn tột cùng.
Giờ phút này, cô thậm chí đã nghĩ đến cái chết.
Nhưng ngay khi những nữ vệ sĩ đó sắp ra tay, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Lương Nam Phương, nếu cô thật sự ra tay, phá hoại danh tiếng của nhà họ Lương chúng ta, tôi nghĩ đến lúc đó cô không chết cũng phải mất một lớp da. Đừng nghĩ không ai biết chút mánh khóe của cô! Nếu cô không sợ chịu phạt, cô cứ tiếp tục động vào cô gái này thử xem!”.
Cô ta vừa dứt lời, tất cả nữ vệ sĩ đều dừng lại.
Lương Nam Phương cũng nhíu mày, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Vừa nhìn đã thấy một chiếc xe dừng ở bên cạnh lúc nào không hay, Lương Hồng Anh nhanh chóng bước từ trên xe xuống.
“Ha, con khốn đê tiện này cũng đến à?”, sắc mặt Lương Nam Phương không mấy tự nhiên, nhưng miệng vẫn không chịu thua.
Lương Hồng Anh muốn nói gì đó, đột nhiên nhìn thấy Lương Thu Yến ngất xỉu trên mặt đất,
“Thím Thu Yến! Thím Thu Yến!”.
Cô ta sốt ruột hét lên mấy câu, nhưng Lương Thu Yến không có phản ứng gì.
“Là cô làm sao?”, Lương Hồng Anh ngẩng phắt đầu lên, nhìn chằm chằm Lương Nam Phương.
“Cái… Cái này không liên quan đến tôi, là bà ta tự té ngã. Tôi nói cho cô biết, Lương Hồng Anh, cô đừng vu khống người khác!”, gương mặt Lương Nam Phương mất tự nhiên, lắp bắp nói: “Tôi còn có chuyện, không lãng phí thời gian với đám đê tiện các người nữa, tôi đi đây!”.
Nói xong, cô ta lên thẳng chiếc Ferrari đó, nghênh ngang rời đi.
Những vệ sĩ kia cũng thả Tô Nhu ra, lên xe thể thao ở bên đường rời đi.
Tô Nhu không còn sức lực ngã ngồi xuống đất, đầu tóc rũ rượi, vô cùng chật vật.
Lương Hồng Anh lặng lẽ quan sát hết tất cả, vẻ mặt cũng vô cùng xót xa.
“Cô Tô Nhu, cô không sao chứ…”, Lương Hồng Anh liếc nhìn Tô Nhu, lên tiếng hỏi.
Nhưng Tô Nhu cúi đầu xuống, không trả lời cô ta.
“Tôi vẫn… đến muộn rồi sao?”.
Lương Hồng Anh tự trách, lẩm bẩm.
“Tiểu Nhu, anh mua được thuốc rồi!”.
Lúc này, tiếng hô vội vã vang lên, sau đó thì thấy Lâm Chính chạy vội vào.
Nhưng chạy một lúc, bước chân anh chậm lại.
Thuốc trong tay… không biết từ lúc nào đã rơi đầy đất…