Chương 1229
“Khốn kiếp!”.
Đám người nhà họ Lương nổi giận, ai nấy xông tới định ra tay.
“Tất cả đứng lại cho tôi!”, Lương Sinh vội quát.
“Cậu chủ…”
“Tất cả tránh ra!”.
Lương Sinh ôm cái mông bị đau, chật vật bò dậy, nói: “Ai dám động đến anh Lâm thì cút khỏi nhà họ Lương cho tôi!”.
Nhìn dáng vẻ tức giận và nghiêm túc của Lương Sinh, sao bọn họ dám làm gì chứ? Tất cả đều lùi lại, không dám xông tới nữa.
Lương Sinh khẽ thở phào, ánh mắt nhìn Lâm Chính đầy kiên định và nghiêm túc, sau đó bước tới trước mặt anh, nói: “Anh Lâm, tôi hy vọng… hy vọng anh có thể cho tôi một cơ hội, một cơ hội giải thích. Anh yên tâm, chắc chắn nhà họ Lương chúng tôi sẽ cho anh một lời giải thích về chuyện này. Tôi chỉ mong anh có thể bình tĩnh lại, dù sao… đây cũng là nhà họ Lương. Nếu anh làm loạn ở đây, chỉ sợ ông tôi cũng chưa chắc có thể bảo vệ được anh. Chúng tôi làm vậy cũng là muốn tốt cho anh, mong anh có thể hiểu cho… thật đấy…”
Những lời nên nói Lương Sinh đều đã nói.
Anh ta không biết thực lực của Lâm Chính thế nào, nhưng nhìn chiêu vừa rồi, thì chắc chắn Lâm Chính có đủ tư cách để gây chuyện, thế nên anh ta chỉ có thể dùng tình cảm lý lẽ để đả động anh.
Nhưng… anh ta đã đánh giá thấp sự quyết tâm của Lâm Chính!
Anh ta cũng không thể hiểu được lúc này trong lòng Lâm Chính đang phẫn nộ đến mức nào.
Chỉ thấy Lâm Chính giơ tay lên, đặt lên vai Lương Sinh.
Lương Sinh sửng sốt, còn tưởng Lâm Chính định nói gì,
Lương Sinh nín thở, không kịp phòng bị, lại đặt mông xuống đất.
Lâm Chính lại phăm phăm tiến về phía cửa.
Cửa chính nhà họ Lương đóng chặt, một ông lão gầy trơ xương mặc áo ba lỗ màu trắng đang ngồi ở cửa, tay cầm tách trà, đang nhắm mắt dưỡng thần.
Lương Sinh biết ông lão này, nếu khách của nhà họ Lương đến, thì ông ta sẽ mặc kệ không quan tâm, nhưng nếu người mà nhà họ Lương không chào đón đến, thì ông ta sẽ không đơn giản là chỉ ngồi đó.
Lương Sinh biết mối quan hệ lợi hại, vội vàng xông tới, nhỏ giọng nói gì đó với ông lão kia.
Nhưng ông ta vẫn chỉ nhắm nghiền đôi mắt, ngồi im bất động, dường như không nghe thấy lời Lương Sinh nói.
Cho đến khi Lâm Chính chìa tay ra, chạm vào cánh cửa của nhà họ Lương, định dùng sức đẩy nó ra.
“Xin hỏi cậu đến đây làm gì?”, cuối cùng ông ta cũng lên tiếng.
Nhưng… Lâm Chính vẫn không thèm đếm xỉa, đẩy cánh cửa ra.
Rầm…
Cửa chính bị đẩy ra, phát ra âm thanh nặng nề.
Lâm Chính sải bước định tiến vào trong.
Nhưng ngay sau đó, một bàn tay khô gầy chặn trước mặt Lâm Chính, ngăn anh lại.
Lương Sinh sửng sốt, ngoảnh phắt lại, mới phát hiện không biết ông lão kia đã đứng trước mặt Lâm Chính từ khi nào.