Chương 1251
“Sau này, cần phải tôn trọng anh của con, biết chưa?”, Lương Thu Yến tái mặt, nghiêm túc nói.
“Dạ…”, Lương Tiểu Điệp nói với vẻ không cam tâm.
“Được rồi. Cùng Lâm Chính tới trường đi”, Lương Thu Yến nằm xuống.
Lương Tiểu Điệp cúi gằm đầu, không nói thêm gì nữa. Tới giờ, Lương Tiểu Điệp sửa soạn rồi hai người rời khỏi nhà họ Lương.
Lương Tiểu Điệp dẫn Lâm Chính tới trạm đợi xe ở đầu đường và đợi xe tới. Lâm Chính cảm thấy ngạc nhiên: “Lương Nam Phương lái cả Ferrary, em lại ngồi xe buýt sao? Nà họ Lương không mua xe cho em à?”
“Vậy nhà họ Lâm có mua xe cho anh không?”, Lương Tiểu Điệp hỏi ngược lại.
Lâm Chính chợt hiểu ra. Có lẽ Lương Tiểu Điệp cũng ở trong tình cảnh như anh khi ở nhà họ Lâm. Thế nhưng Lương Tiểu Điệp không thê thảm bằng Lâm Chính.
Số xe 238 đã tới. Hai người lên xe, tầm một tiếng sau thì tới trường học của Lương Tiểu Điệp. Đó là trường đại học sư phạm Yên Kinh. Chỉ là khi đứng trước cổng trường thì Lương Tiểu Điệp do dự, không muốn vào trong.
“Sao thế? Vào trong thôi”, Lâm Chính cảm thấy tò mò.
“Không…tôi…tôi muốn về nhà…”, Lương Tiểu Điệp như sắp khóc tới nơi.
“Hả?”, Lâm Chính ngạc nhiên.
Lương Tiểu Điệp đột nhiên lộ ra vẻ hoảng loạn và lo lắng khiến Lâm Chính vô cùng bất ngờ.
Chỉ thấy cô gái quay người lại, mếu máo nói với anh: “Lâm Chính, chúng ta về đi. Giờ chúng ta về ngay thôi…nhanh lên!”
Nói xong, cô gái mặc kệ Lâm Chính, cứ thế bỏ chạy. Lâm Chính lập tức ngăn lại.
“Tiểu Điệp, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tới trường rồi mà sao lại về chứ?”, Lâm Chính chau mày hỏi.
“Tôi…tôi đột nhiên cảm thấy không thoải mái. Tôi về nghỉ ngơi vài ngày. Sau vài ngày…tôi tự quay lại trường là được…”, Lương Tiểu Điệp lắp bắp.
“Không thoải mái sao? Em không thoải mái
“Tôi…bụng tôi khó chịu”.
“Ăn nhầm cái gì à?”
‘Không…không phải, chỉ là không thoải mái. Chắc là dạ dày có vấn đề, phải về nhà nghỉ ngơi…”, Lương Tiểu Điệp do dự. Lâm Chính nghe thấy vậy thì lập tức chộp lấy cổ tay cô gái.
“Hả? Anh…anh làm gì vậy? Mau bỏ tay tôi ra?”, Lương Tiểu Điệp cuống cả lên, lập tức vẩy tay ra nhưng đã bị Lâm Chính ghim chặt, không thoát ra được.
Bị một người đàn ông cầm chặt tay trước mặt đám đông, khuôn mặt cô gái hết chuyện từ đỏ au sang tái nhợt. Cô ta vội nhìn xung quanh như sợ bị người khác nhìn thấy. Thế nhưng Lâm Chính mặc kệ. Anh chỉ đưa tay lên bắt mạch cho cô ta.
Một lúc sau, Lâm Chính chau mày: “Tiểu Điệp, dạ dày của em rất bình thường, cơ thể cũng không có bệnh gì, sao em lại thấy không thoải mái chứ?”
“Anh…anh nói linh tinh gì vậy? Anh nói khỏe thì là khỏe chắc? Anh tưởng anh là bác sĩ à?”, Lương Tiểu Điệp rút tay về, tức giận quát lên.
“Anh…”, Lâm Chính định nói cho Lương Tiểu Điệp biết rằng anh chính là bác sĩ. Nhưng anh lại không có gì để chứng minh, có nói thì Lương Tiểu Điệp cũng không tin. Còn chức hội trưởng hiệp hội Đông y của Giang Thành thì cũng chỉ là danh hão nên cũng không nói được điều gì.
“Anh không phải là bác sĩ mà anh làm màu gì ở đây. Cũng không thử coi lại xem mình là người thế nào?”, Lương Tiểu Điệp khinh thường nói.