Chương 1285
“Gọi ông ấy về, ông ấy đi không có tác dụng gì đâu. Nếu mà người ta thật sự muốn thương lượng thì đã không đợi tới tận lúc này?”, Lâm Chính nói: “Hẹn giờ giúp tôi, chiều này đi, tôi sẽ tới nói chuyện với phòng chủ Kỳ Dược Phòng”.
“Vâng thưa thầy”, Tần Bách Tùng gật đầu, lập tức cho người đi xử lý.
“Những người khác làm việc của mình, cố gắng khôi phục trật tự của Huyền Y Phái. Mục đích của học viện chúng ta là dạy học, không được đảo lộn trật tự. Còn những chuyện khác đợi tôi và Kỳ Dược Phòng thương lượng xong sẽ giải quyết tiếp”
Lâm Chính cũng không phải là người cứng đầu. Chuyện này là do anh thất hứa, lại không đưa ra được Hà Linh Hoa nên hành động của Kỳ Dược Phòng cũng là hợp lý. Mặc dù mấy người Tần Bách Tùng bị đánh thê thảm quá nhưng cũng chỉ là những vết thương nhỏ. Lâm Chính có thể chữa khỏi cho họ. Chỉ cần Kỳ Dược Phòng không làm gì quá đáng thì anh đều có thể chấp nhận được.
Dứt lời, đám đông cũng coi như có động lực, lập tức đi chuẩn bị. Tần Bách Tùng thở phào, nở nụ cười.
Tần Ngưng thì vẫn nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt si mê như xưa nay vẫn thế.
Đúng lúc này…
Két…Có tiếng phanh xe chói tai từ ngoài của của Huyền Y Phái vọng vào. Mấy người Lâm Chính quay qua nhìn thì thấy một chiếc xe thương vụ màu đen đang đậu ở đó.
Chiếc xe mở ra, vài người nam nữ mặt áo màu xám bước xuống xe. Từ trang phục của họ có thể biết ngay họ tới từ Kỳ Dược Phòng. Người của Huyền Y Phái bỗng trở nên căng thẳng. Đám vệ sĩ và đệ tử lập tức bước tới trước, tạo thành một hàng chặn lối đi.
“Đừng căng thẳng, chúng tôi tới không phải để làm loạn mà là tới để trả người”, một người thanh niên cười ha ha nói.
“Trả người sao?”, Hừng Trưởng Bạch cảm thấy nghi ngờ.
Người thanh niên phất tay. Những người khác lập tức mở cốp xe
Bụp. Rõ ràng là cái túi đựng cái gì đó rất nặng, rơi xuống đất khiến bụi cát bay mịt mù.
“Đây là người của các người. Coi như là chút lãi và cũng nể mặt nên kéo dãn cho các người thêm ba ngày. Sau ba ngày thì giao Hà Linh Hoa ra”.
Mấy người chui lên xe. Người thanh niên kia kéo cửa xuống, nhổ một bãi nước bọt ngay trước mặt Lâm Chính và khởi động máy phóng đi. Đám đông sững sờ, nhìn chăm chăm vào cái bao màu đen dưới đất.
“Người…người của chúng ta sao?”, Hùng Trưởng Bạch lắp bắp.
“Mau, mau mở ra xem!”, Tần Bách Tùng run rẩy lên tiếng, con ngươi như muốn rơi cả ra ngoài.
Mọi người căng thẳng, không ai dám lên tiếng, càng không dám bước lên. Họ mơ hồ đoán ra được điều gì đó. Tần Ngưng mím môi, lao tới mở cái bao ra. Cảnh tượng kinh hồn đập vào mắt mọi người.
Đó là một người!
Long Thủ!
Lúc này, mặt ông ta trắng bệch, nằm im trong cái bao tải. Mắt trắng dã, mở to, bất động. Đám đông bàng hoàng. Tần Ngưng sững sờ, từ từ đưa tay lên mũi ông ta.
Một lúc sau, cô ấy quay đầu lại với vẻ run rẩy: “Anh Lâm Chính, ông ấy…chết rồi…”
Tần Ngưng dứt lời, cả hiện trường im lặng. Lúc này có lẽ dù một cây kim rơi xuống cũng có thể phát ra âm thanh tới mức chói tai.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, nhìn Long Thủ dưới đất bằng vẻ không dám tin. Ai mà ngờ, Long Thủ của vài tiếng trước còn sống sờ sờ, vậy mà mới đi Kỳ Dược Phòng một chuyến đã thành ra thế này.
“Sao lại thế này chứ?”