Chương 1289
“Đi chưa?”, Phùng Thạch hỏi.
“Họ đi rồi”.
“Đi hỏi đám người được cài vào theo dõi Huyền Y Phái xem tình hình bên đó thế nào rồi”.
“Phó phòng chủ, đã hỏi qua rồi, người của Huyền Y Phái ai cũng sợ mất hồn”, Hạ An mỉm cười.
“Ha ha…”, tiếng cười vang lên trong đại đường.
“Phản ứng của thần y Lâm thế nào?”
“Thần y Lâm không nói một lời nào, mặt chỉ tối đen, sau đó thì ngồi lên xe đi mất rồi”, Hạ An mỉm cười.
“Ha ha, đúng là bị dọa hết hồn rồi”, giảng sư Chu bật cười.
“Dù sao cũng còn trẻ quá mà, đã bao giờ gặp phải chuyện như thế này đâu. Tôi thấy chắc chắn là cậu ta đang trốn ở một góc nào đó rồi”, giảng sư Đường cười nói.
Phùng Thạch cũng cười không ngậm được miệng. Nhưng đúng lúc này, có một học sinh đẩy cửa phòng lao vào.
“Các vị giảng sư, phó phòng chủ, không hay rồi”
“Ấy, Tiểu Lý, có chuyện gì mà hoảng sợ vậy?”, Phùng Thạch chau mày.
“Người của Huyền Y Phái tới rồi”, học sinh tên Tiểu Lý căng thẳng nói.
“Hả?”, đám đông kinh ngạc.
“Tới nhanh đấy”, Phùng Thạch giật mình nhưng lập tức mỉm cười: “Tới cũng tốt, cũng đỡ tốn thời gian phải chờ đợi. Tiểu Lý, người của Huyền Y Phái tới đông không?”
“Không đông ạ, cũng có 4,5 người. Những người khác giống như vệ sĩ. Em nhận ra thần y Lâm và Mã Hải”.
“Dẫn bọn họ tới đây đi, rót trà, không có gì phải kiêng dè hết”, giảng sư Chu nói.
“Vâng”, Tiểu Lý gật đầu rồi định lui ra.
“Không, không mời trà thậm chí chúng ta không phải tiếp đón
Đám đông ngạc nhiên.
“Phòng chủ có ý gì?”
“Ý gì à? Chúng ta bị tát vào mặt tới mức đó rồi mà vẫn còn phải lịch sự với bọn chúng sao? Mau điều động bảo vệ, chặn thần y Lâm ngoài cửa. Gọi toàn bộ giảng sư tới. Phải rồi, gọi tất cả luôn. Có bọn họ kiểm soát thì tôi xem hôm nay Huyền Y Phái có cá chết lưới rách không. Có phải cúi đầu trước chúng ta hay không?”, Phùng Thạch cười lạnh lùng.
Đám đông nghe thấy vậy chợt bừng tỉnh. Có lẽ Phùng Thạch định đánh nát bét Huyền Y Phái luôn đây.
“Phó phòng chủ, em sẽ đi xử lý ngay ạ”, Tiểu Lý lao ra ngoài.
Phùng Thạch lập tức dẫn đầu đoàn người đi ra cửa chính. Đúng lúc này, cả Kỳ Dược Phòng sôi lên sùng sục.
Không ít học sinh tập trung trước cổng, cả bảo vệ, rồi các giảng sư của học viện cũng có mặt. Trong nháy mắt cả không gian trở nên hừng hực khí thế…
Xe của Lâm Chính còn chưa lái được vào trong thì đã bị chặn lại. Anh ngồi ở vị trí tay lái phụ, nhìn hàng bảo vệ trước mặt. Đây đều là những kẻ luyện võ, là người mà Kỳ Dược Phòng thuê về, vệ sĩ thông thường không thể nào đấu được với họ.
“Chủ tịch Lâm…”, Mã Hải khẽ kêu lên.