Chương 1303
Nhưng bọn họ đều phớt lờ Tô Nhu.
Những người vây xem xung quanh cũng nhìn chăm chú, không ai dám dời mắt.
Sóc Phương ở bên ngoài đám người cũng đang nhìn.
Anh ta lắc nhẹ ly rượu, khuôn mặt lạnh tanh.
“Cậu chủ, lúc nào thì cậu ra tay?”, người ở bên cạnh bước tới, dè dặt hỏi.
“Cứ để Lôi Hạo cho tên kia một bài học trước đã. Chờ lúc nào hai người kia định động đến Tô Nhu thì tôi sẽ ra tay. Thực ra phụ nữ là một sinh vật rất đặc biệt, bọn họ vừa thích anh dệt hoa trên gấm, lại vừa thích anh giúp đỡ lúc khó khăn. Trong ánh nhìn chòng chọc của bao người, một cô gái tuyệt vọng bất lực mong muốn xảy ra chuyện gì nhất nào? Đương nhiên là anh hùng cứu mỹ nhân rồi! Hiểu chưa? Như vậy sẽ khiến bọn họ có ấn tượng sâu sắc hơn, cũng sẽ sinh ra hiệu ứng lẫn lộn kích thích, khiến tình cảm của bọn họ càng dễ sáng tỏ”, Sóc Phương bình thản nói.
Người ở bên cạnh sáng mắt lên, lập tức gật đầu: “Cậu chủ cao minh”.
“Bảo bọn họ mau hành động đi, đừng làm ảnh hưởng đến tiến trình của triển lãm, mấy người tai to mặt lớn cũng đang ngồi trong phòng bao, đừng để bọn họ nhìn thấy chuyện xáo xào này”.
“Tôi hiểu, cậu chủ”.
Người kia gật đầu rồi lui xuống.
Lúc này, vô số cặp mắt xung quanh đều đổ dồn vào Lâm Chính, bọn họ đều rất nóng lòng muốn biết Lâm Chính sẽ ứng phó với chuyện này kiểu gì.
Hai người đàn ông kia đã đi tới trước bàn Lâm Chính ngồi, chẳng nói chẳng rằng đã vung nắm đấm lên định đánh anh.
Tô Nhu sốt ruột lo lắng, định báo cảnh
Về phần Lâm Chính, lúc này rồi mà anh vẫn không có hành động gì, chỉ yên lặng uống rượu vang, dường như không quan tâm đến bất cứ chuyện gì, cũng không có vẻ gì là lo lắng.
Ai nấy đều cảm thấy khó hiểu.
Người này không sợ sao?
Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, một tiếng quát vang lên.
“Dừng tay!”.
Tất cả mọi người đều giật nảy mình.
Chỉ thấy năm sáu người bước ra, cả nam lẫn nữ, đứng chắn trước mặt Lâm Chính.
Xung quanh lập tức trở nên xôn xao.
Gã béo kia cũng tỏ vẻ kinh ngạc, sau khi nhìn rõ những người này liền thất thanh kêu lên: “Giám đốc Châu?”.
Hai “tay đấm” kia thấy thế cũng quay sang nhìn nhau, rồi do dự.
“Đây chẳng phải là giám đốc Châu của tập đoàn Chu Nam sao?”.
“Ông ta muốn làm gì vậy?”.
Mọi người xung quanh chỉ trỏ, không ai biết giám đốc Châu này định làm gì.
Sóc Phương đứng ngoài đám người cũng hơi nhíu mày.
“Giám đốc Châu, ông quen biết thằng chó liều lĩnh to gan này sao?”, hình như gã béo cũng quen người kia, lập tức hỏi.
“Người này là…”, giám đốc Châu muốn nói lại thôi, sau đó hừ lạnh nói: “Lôi Béo, những lời dư thừa tôi cũng không nói làm gì nữa, bảo người của cậu biến ngay, thì chuyện này sẽ được bỏ qua, nếu không… thì đừng trách tôi không khách sáo”.