Chương 1333
“Phải, chỉ là ba viên đạn đó không bắn trúng chỗ hiểm yếu của tôi, hơn nữa tôi là y võ, cũng hiểu y thuật. Trừ khi tim tôi dừng đập, nếu không, mãi mãi đừng nên mất cảnh giác với tôi!”, Lâm Chính bình tĩnh nói, sau đó dùng sức.
Sức mạnh dồi dào giáng xuống.
Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên.
“Á!”.
Sóc Phương lại kêu lên thảm thiết, nhìn thấy cổ tay của mình đã biến dạng, tay kia thì phế.
Lâm Chính khẽ dùng sức.
Sóc Phương bị đẩy ngã ra đất, anh ta vừa ôm cánh tay kêu la, vừa lết người ra sau, vẻ mặt đầy sự đau khổ và tuyệt vọng.
Tiểu Cụ ở bên kia đã quay người đi, chuẩn bị chạy ra ngoài.
Hắn biết, hắn không thể ở lại đây nữa.
“Tiểu Cụ, tốt lắm, cậu mau chạy đi! “Chỉ cần cậu chạy được, tôi sẽ không có chuyện gì!”, Sóc Phương lớn tiếng hét, trong mắt tràn ngập vẻ điên cuồng.
“Muốn dùng thế gia Tư Mã uy hiếp tôi?”, Lâm Chính hỏi.
“Nếu anh động vào tôi, gia tộc tôi chắc chắn sẽ bất chấp tất cả, điên cuồng trả thù anh! Thần y Lâm, tốt nhất anh đừng động vào tôi! Nếu không, anh sẽ phải hối hận!”, Sóc Phương nghiến răng nghiến lợi hét lên.
Đây là sự thực chứ không phải chỉ là lời nói ra uy. Sóc Phương là trụ cột của nhà Tư Mã, là hạt giống và là hi vọng.
Nếu Sóc Phương xảy ra chuyện thì tất cả người nhà họ Mã sẽ phát điên lên mất và địa vị của họ ở Yên Kinh cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Nhà Tư Mã muốn củng cố địa vị của gia tộc ở Yên Kinh thì cách duy nhất đó là phải hạ gục thần y Lâm để có thể trấn áp những kẻ đang dòm ngó.
Vì vậy đây
“Như vậy à…”
Lâm Chính không vội động tới Sóc Phương mà rút một con dao từ người tên vệ sĩ ra, sau đó anh lấy bật lửa, bật lên hơ con dao. Giống như đang khử trùng một cách đơn giản. Tiếp theo anh xé áo, đâm thẳng con dao vào chỗ vết đạn ngay trước mặt Sóc Phương và lấy ra ba viên.
Máu tươi nhuốm đỏ con dao, ba viên đạn dính máu thịt trông vô cùng khủng khiếp. Thế nhưng Lâm Chính đến cả chau mày cũng không có.
Sóc Phương trố tròn mắt. Anh ta chưa từng thấy ai khủng khiếp như thế này.
“Sóc Phương, cảm ơn anh đã cho tôi một bài học, nói cho tôi biết rằng bất cứ khi nào cũng không được khinh suất. Tôi nghe lời anh, nhưng có vẻ như lời của tôi anh không chịu nghe thì phải”, Lâm Chính mặc áo vào, lấy từ trong túi ra một chiếc khăn, lau con dao và ngồi xuống nói với Sóc Phương.
“Anh…anh nói cái gì cơ?”, Sóc Phương há hốc miệng hỏi.
“Tôi nói rồi, nếu như anh còn bị rơi vào tay tôi một lần nữa thì đừng trách tôi vô tình”, Lâm Chính bình tĩnh nói. Câu nói của anh khiến Sóc Phương phải nín thở.
“Thần y Lâm, anh…anh muốn thế nào…”, Sóc Phương há hốc miệng, còn định nói thêm gì đó.
Thế nhưng một giây sau, Lâm Chính đã lướt con dao ngay trước mặt anh ta.
Phụp! Âm thanh quỷ dị vang lên.