Chương 1335
“Nhưng mà…Thiên Kiêu Lệnh bị cướp mất rồi!”
“Chỉ có thể từ từ lấy lại thôi! Thần y Lâm đã làm vậy thì coi như đã tạo ra mối thù này. Tôi sẽ lập tức báo cho gia chủ, mời người trong gia tộc lấy lại Thiên Kiêu Lệnh bằng mọi giá!”
“Điều này…thôi được”.
“Mau đưa cậu chủ về”.
“Vâng!”, chú Trung và Tiểu Cụ lập tức xử lý mọi việc.
Lúc này Lâm Chính đã vào nhà vệ sinh xử lý những vết máu trên người. Sau đó anh chạy tới chợ gần nhất mua một bộ vest mới và tức tốc quay lại khách sạn.
Dù mấy vết thương do đạn tạo ra đã được xử lý nhưng lúc này cơ thể của anh vẫn khá yếu. Mới đi được vài bước anh đã phải thở hổn hển rồi. Khó khăn lắm mới tới được khách sạn, trời lúc này đã tối đen.
“Anh đi đâu vậy? Sao lâu thế? Thuốc đâu rồi?”
Tô Nhu mở cửa, trừng mắt hỏi Lâm Chính. Lâm Chính giật mình, lúc này mới nhớ ra là quên mua thuốc cho Tô Nhu…
“Anh…anh quên rồi”, Lâm Chính lắp bắp.
Dứt lời anh lập tức cảm thấy hối hận. Lấy lý do gì thì không lấy, lại nói như thế.
Quả nhiên, Tô Nhu tái mặt, đanh mắt nhìn Lâm Chính : “Quên rồi, anh quên mua thuốc rồi, anh ở ngoài lâu như vậy là đi làm cái gì thế?”
Lâm Chính nín thở, đầu nhanh chóng quay vòng để tìm một lý do.
Đúng lúc này.
“Á…”
Tiếng kêu thất thanh vang lên. Tô Nhu và Lâm Chính sợ hết hồn. Cô thư ký bèn chỉ vào vùng bụng của Lâm Chính và run rẩy kêu lên: “Là máu…là máu”.
Tô Nhu cũng tái mặt. Lâm Chính nhìn xuống với vẻ căng thẳng.
Hỏng rồi, lại bị thấm máu…
“Lâm Chính…anh sao thế?”, Tô Nhu run rẩy hỏi.
Dòng máu bất ngờ khiến Tô Nhu kinh hãi, cô thư ký
Lâm Chính ngạc nhiên, vội vàng lấy châm bạc ra đâm vào vùng bụng.
Máu tươi đang chảy ra không ngừng cuối cùng cũng cầm được.
“Lâm Chính, rốt… rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Anh bị thương sao?”, Tô Nhu tròn mắt hỏi, giọng nói đầy sợ hãi.
“Chỉ là lúc đi đường không cẩn thận bị vấp…”, Lâm Chính chần chừ một lát rồi đáp.
“Bị vấp?”, Tô Nhu sửng sốt: “Anh vấp phải cái gì mà bị thế này được?”.
“Lúc đi đường anh bị trượt chân ngã, vấp vào hòn đá, lúc đó thì không có cảm giác gì, không ngờ lại chảy cả máu, biết thế này anh đến bệnh viện khám rồi”, Lâm Chính có chút ngại ngùng nói.
“Vậy sao? Nhưng sắc mặt anh tái lắm”, ánh mắt Tô Nhu tỏ vẻ nghi hoặc.
“Không cần đâu, anh băng bó qua loa là được. Em đừng quên, tốt xấu gì anh cũng là bác sĩ, tình hình thế nào anh là người rõ nhất”, Lâm Chính cười đáp.
Tô Nhu vẫn nửa tin nửa ngờ, nhưng nghe Lâm Chính nói vậy, cô cũng không nhiều lời nữa.
“Anh đi xử lý vết thương đi, có cần em đi cùng anh đến bệnh viện băng bó không? Phải khử trùng nữa!”, Tô Nhu nhìn bộ vest thấm máu của Lâm Chính, hơi nhíu mày nói.
“Không cần, không cần, anh mang theo băng gạc rồi, xử lý qua loa là được, mấy ngày nữa là khỏi thôi, chỉ là vết thương ngoài da mà”, Lâm Chính nặn ra một nụ cười, sau đó vội vàng về phòng.