“Không thể! Không thể nào!”
Sau sự im lặng tạm thời thì bà cụ Tô đột nhiên đứng dậy. Bà ta hét lên một cách mất kiểm soát: “Lừa đảo, các người đang lừa người khác! Thuốc mới của tập đoàn Dương Hoa là dựa vào phương thuốc của chúng tôi bào chế ra, sao có thể khác được? Các người đang lừa người khác! Các người đang nói dối!”
Liễu Khiếu Sinh cũng đứng dậy, nhìn ghi chép với vẻ mặt không dám tin.
Không phải cùng một phương thuốc sao? Lẽ nào có hai cách trị nhồi máu não?
Không thể nào! Đây là vấn đề khó của cả thế giới cơ mà.
Có được một phương thuốc đã là kỳ tích lắm rồi. Liễu Khiếu Sinh cảm giác đầu mình như bị đóng băng.
“Yên lặng!", quan tòa hét lớn.
Bầu không khí ầm ầm bỗng trở nên yên tĩnh.
Thẩm phán Trương nhìn Lâm Chính: “Bị cáo, có phải cậu đã lấy trộm phương thuốc của nhà họ Tô và bán cho tập đoàn Dương Hoa không?”
“Tôi không hề”, Lâm Chính lắc đầu.
“Lâm Chính, cậu làm cái gì vậy? Không muốn lấy tiền à?”, Trương Tinh Vũ nóng ruột nói nhỏ.
Lâm Chính không buồn quan tâm, anh chỉ nói thẳng: “Thưa tòa, không những tôi không lấy trộm mà thậm chí hôm qua người nhà họ Tô còn định dùng hai chục triệu tệ mua chuộc tôi, bắt tôi thừa nhận mọi chuyện".
Anh vừa dứt lời, Trương Tinh Vũ và Tô Quảng đều bàng hoàng. Cả nhà họ Tô như muốn nổ tung.
“Lâm Chính cậu nói dối! Cậu ngậm máu phun người”.
“Cậu không những là kẻ trộm mà còn là một kẻ lừa đảo”.
“Cậu tưởng cậu có thể giấu nhẹm đi sao? Cậu sai rồi! Thói ác của cậu sớm muộn cũng bị đưa ra ánh sáng thôi”.
“Tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ miệng lưỡi của cậu!”
Nhà họ Tô tức giận chửi rủa. Ai cũng tức tới mức bại hoại. Nhất là Tô Bắc. Ông ta không ngờ Lâm Chính lại quay lại cắn mình như vậy.
Đúng là cái thứ chó má! Tô Bắc thầm chửi rủa.
“Yên lặng!”
Tòa án lại lên tiếng. Cả hiện trường huyên náo bỗng chốc chìm vào im lặng.
Nhà họ Tô người nào người nấy trợn ngược mắt nhìn Lâm Chính chăm chăm. Thật chỉ muốn dóc xương lột da anh ra.
Trương Tinh Vũ gào lên.
“Không phải cậu nói sẽ nhận tội sao?”
“Con chỉ nói là con sẽ tới chứ không hề nói sẽ nhận tội”, Lâm Chính lên tiếng.
“Cậu dám lừa tôi”, Trương Tinh Vũ tức run người.
“Luật sư của bị cáo, anh nói là hai phương thuốc khác nhau. Vậy thì mời anh cung cấp phương thuốc ra để có thể
đối chiếu với phương thuốc của nguyên cáo”.
Dứt lời, vô số người đứng dậy để nhìn cho rõ hơn. Khang Gia Hào trông vô cùng khó coi.
Nếu đây là hai phương thuốc khác nhau thì bọn họ không thể nào chiến thắng được. Toàn bộ những lời buộc tội tới từ nhà họ Tô và tập đoàn Liễu Thị đều trở nên vô tác dụng.
Mã Hải không chút nghi ngờ, lập tức đưa ra phương thuốc của tập đoàn Dương Hoa. Hai phương thuốc được đặt trước mặt quan tòa.
Một lúc sau…
“Thông qua giám định của tòa, đây là hai phương thuốc khác nhau”.
“Cái gì?”, cả hiện trường lại được dịp bùng nổ
“Không thể nào!”, bà cụ Tô kêu lên the thé.
Tô Bắc, Tô Trân cũng trố mắt, không thể nào chấp nhận hiện thực phũ phàng. Cả nhà họ Tô lại rơi vào tuyệt vọng.
“Im lặng! Ai còn làm ồn thì tòa sẽ xử lý theo quy định”, quan tòa tức giận lên tiếng
Đám đông lại lắng xuống, nhưng vẫn không thể chấp nhận mọi chuyện.
“Thưa quan tòa, tôi nghi ngờ tập đoàn Dương Hoa đã làm giả phương thuốc. Chúng tôi đã kiểm tra phương thuốc của nhà họ Tô, nó rất có tác dụng với người bị nhồi máu não. Hơn nữa còn có thể trị được tận gốc. Thuốc của tập đoàn Dương Hoa đã đăng ký được quyền sở hữu, vậy thì chắc chắn cũng có tác dụng. Nhưng nó có thật sự là phương thuốc mới của tập đoàn Dương Hoa hay không thì cần phải kiểm chứng”, Khang Gia Hào lên tiếng.
“Chúng ta có thể tiến hành đối chiếu về sự kết hợp các thành phần để tạo ra phương thuốc mới”.
“Số liệu đều có thể thay đổi được, nên không thể lấy ra đối chiếu”, Khang Gia Hào nói.
“Vậy các người muốn thế nào?”