Chương 1433
“Giám đốc Chu, anh ngầu quá! Tập đoàn Dương Hoa thật cao quý, đến cả tôi cũng không động vào được cơ à? Hoàng Ngu đứng trước Dương Hoa lại thấp bé đến vậy sao?”, Hàn Thiên hừ giọng.
“Anh…”, giám đốc Chu tức lắm.
“Ông Đinh, ông Hầu, cả ông Đường nữa, các người kiêng dè Dương Hoa, không dám động vào Lâm Thích Tổ. Sao? Thế lại động được vào tôi cơ à?”, Hàn Thiên chất vấn.
“Cậu Hàn, chúng tôi không có ý đó”, ông Đinh vội vàng nói.
Hầu Nam chỉ im lặng. Rõ ràng là ông ta đã ngửi thấy mùi thuốc súng nồng nặc rồi, giờ không phải lúc thể hiện.
“Ý của cậu là gì?”, Đường Tông Hào hít một hơi thất sâu, thận trọng hỏi.
“Ý gì à? Người họ Chu chỉ là một giám đốc của Dương Hoa. Lâm Thích Tổ cũng chỉ là cổ đông của Quang Trúc. Sếp thật sự của Quang Trúc không phải là anh ta, vậy thì mọi người sợ gì? Giờ lựa chọn thế nào chắc không cần tôi phải giải thích nữa đúng không?”, Hàn Thiên lạnh giọng, ý tứ đã quá rõ ràng.
Cậu Hàn đã ép nhà họ Đường, hai người họ Đinh, Hầu phải đưa ra lựa chọn. Nếu chọn Lâm Chính thì Hàn Thiên sẽ trở thành kẻ địch của họ. Nếu chọn Hàn Thiên thì họ cũng không dễ gì đắc tội với giám đốc Chu và Lâm Thích Tổ.
Đinh Thu do dự. Nhà họ Đường nhìn nhau, ai cũng sốt ruột, không biết phải làm thế nào
“Đường Tùng, em thấy thế nào?”, Đường Tông Hào trông khá khó coi, quay qua hỏi Đường Tùng.
“Anh cả…em cũng không biết”, Đường Tùng do dự.
“Không biết cái gì cơ, đương nhiên là nghe cậu Hàn rồi”, Trương Ái Ngọc vội vàng nói
“Đàn bà biết cái gì?”, Đường Tùng tức giận nói.
“Tôi biết cái gì à? Tôi cái gì cũng biết thì có? Ông cũng không nhìn xem cậu Hàn là người thế nào? Là cậu chủ của Hoàng Ngu đấy. Giám đốc Chu và Lâm Thích Tổ thì sao, môt người là cổ đông, một người là quản lý, so có thể so sánh với cậu Hàn được. Hơn nữa tôi thấy Lâm Thích Tổ cũng hờ hững với
Dứt lời, hai mắt Đường Tùng sáng rực. Ông ta vội vàng gật đầu: “Bà nói đúng. Anh cả, vậy làm theo đi”, Đường Tông Hào không nói gì, chỉ nhìn những người còn lại.
Những người khác không có ý kiến, chỉ đồng loạt gật đầu. Đường Tông Hào lập tức hiểu ý. Ông ta hít một hơi thật sâu, nói với Lâm Chính và Đường Hồi Tuyết: “Tiểu Tuyết, cháu tới đây”.
Chỉ vài từ thôi mà khiến Đường Hồi Tuyết như rơi xuống đáy vực…mặt cô tái mét.
Đường Tông Hào nói một câu thôi mà cả không gian như đặc quánh.
“Bác cả….”, Đường Hồi Tuyết há hốc miệng.
“Nghe lời đi”, Đường Tông Hào trầm giọng.
“Còn không mau bước tới đây, cái đồ đáng xấu hổ này”, Đường Tùng bước tới, dúi Hồi Tuyết và cười với Hàn Thiên: “Cậu Hàn, cậu đừng giận, con gái không hiểu chuyện, tôi sẽ dạy dỗ cẩn thận, cậu bớt giận!”
“Chú Hào, không liên quan gì tới mình, cũng không liên qua tới Tiểu Tuyết. Tính của Tiểu Tuyết thế nào cháu hiểu rõ rõ, chỉ là bị người khác lừa gạt thôi. Cô ấy còn trẻ, không hiểu chuyện, cháu hiểu được”, cậu Hàn mỉm cười.
“Vậy thì tốt”, Đường Tùng cuống quýt gật đầu, thở phào nhẹ nhõm.
“Bố, ý của bố là gì?’, Hồi Tuyết vung tay ra, trừng mắt hỏi.
“Ý gì à, bố không biết ai là Lâm Thích Tổ hết, bố chỉ biết cậu Hàn. Tiểu Tuyết, con nghe đây, không được ở cùng người đàn ông xa lạ, rõ chưa?”, Đường Tùng nghiêm giọng.