Chương 1450
Đòi nợ…Đám đông nhìn nhau.
“Vào hỏi rõ tình hình trước đã”, Lâm Chính bước vào trong.
“Này này người anh em, cậu làm cái gì vậy?”, mấy người đứng trước cửa lập tức ngăn Lâm Chính lại.
“Tôi vào trong xem thế nào”, Lâm Chính nói.
“Vào trong? Người anh em, cậu không biết à? Nếu cậu vào thì có khi sẽ xảy ra án mạng đấy!”
“Nhà này đang dọa tự sát, nếu cậu ép bọn họ nhảy lầu thì không tránh khỏi liên đới đâu”.
“Người anh em đợi đi, đừng ép họ. Ép là không lấy lại được tiền nữa”.
Mấy người đứng ngoài cửa khuyên can. Có điều bọn họ cũng chẳng tốt đẹp gì, chỉ muốn đuổi những chủ nợ khác đi để có thể lấy lại tiền của mình trước.
Trương Tinh Vũ và Tô Quảng nghe thấy vậy bèn nhìn nhau. Đôi mắt họ ánh lên vẻ kinh hoàng. Lâm Chính chẳng buồn quan tâm, cứ thế gõ cửa. Thế nhưng không ai đáp lại .
“Tô Dư, mở cửa ra, là tôi Lâm Chính”, Lâm Chính hô lên.
Một lúc sau, cánh cửa được mở ra. Nhưng là Tiểu Khuynh mở cửa. Những người khác lập tức lao lên, vốn định chửi bới. Nhưng nhìn thấy là một đứa bé thì không nỡ.
“Nhóc, bố cháu đâu?”
“Mau bảo bố mẹ trả tiền đi?”
“Đúng vậy, mau bảo đi”.
Đám đông kêu lên. Tiểu Khuynh sợ tới mức mặt trắng bệch như tờ giấy. Cô bé lùi lại, há hốc miệng, không biết phải nói gì.
Cánh cửa cũng được mở rộng hơn.Đám đông chen vào trong.
“Trương Tinh Vũ, Tô Quảng, ngăn họ lại.
Lưu Mãn San ở trong chạy ra hét lên. Mấy người lao lên chặn lại những người đang ở ngoài lao vào. Có vẻ ai cũng biết cửa đang mở lên họ chen
“Lưu Mãn San, Tô Thái trả tiền đi”.
“Các người không thoát được đâu! Còn không trả thì chúng ta ra tòa”.
“Không trả, ông giết cả nhà bay”.
Tiếng la hét vang lên không ngớt. Hiện trường vô cùng hỗn loạn, mọi người dường như muốn đạp tung cái cửa. Tô Tiểu Khuynh run rẩy, ngồi phụp xuống đất, nước mắt lã chã.
“Anh Lâm Chính, em sợ…”, cô bé khóc nức nở.
Lâm Chính mặt tối sầm, cố gắng đẩy đám người ra ngoài. Mặc dù đám người này toàn kẻ vạm vỡ, người lại đông nhưng vẫn không khỏe bằng Lầm Chính nên đã bị đẩy ra hết.
Rầm. Lâm Chính đóng mạnh cửa lại.
“Ấy, không ngờ cũng khỏe đấy nhỉ, xem ra ăn cũng không ít đồ chùa đâu”, Trương Tinh Vũ kinh ngạc.
Lâm Chính mặc kệ bà ta. Anh quay lại an ủi Tiểu Khuynh. Tô Tiểu Khuynh sà vào lòng anh, khóc nức nở.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Tô Dư đâu?”, Lâm Chính trầm giọng, quay qua nhìn Lưu Mãn San đang thất thần.
Lúc này Lưu Mãn San mới bừng tỉnh và run rẩy nói: “Lâm Chính, cậu cứu Tô Dư nhà chúng tôi với, con bé không muốn sống nữa rồi! Nó đóng cửa, một mình trong phòng ấy. Cậu phải khuyên nói giúp tôi với!”
“Đang yên đang lành sao lại muốn làm chuyện dại đột vậy? Rốt cuộc mọi người đã làm gì?”, Lâm Chính nghiêm mặt hỏi.