“Chú Thiên, sao…chú lại tới đây?”, Lâm Phú Vinh khóc dở mếu dở.
“Tôi tới đưa tiền cho cậu”, Từ Thiên thản nhiên nói.
“Đưa tiền? Đưa tiền gì?”
“Đương nhiên là tiền mua công ty của cậu rồi”, Lâm Phú Vinh trợn tròn mắt.
Từ Thiên mang tiền tới sao?
Ông ta mang tiền tới, Lâm Phú Vinh dám nhận sao? Nhận thì mất mạng như chơi.
Nhưng nếu không nhận thì trên người làm gì còn bạc cắc nào, khác gì khuynh gia bại sản chứ? Tính đi tính lại thì mạng sống vẫn quan trọng hơn.
“Chú Thiên, tiền…tiền đó không cần đưa đâu. Coi như là tiền tặng chú”, Lâm Phú Vinh trông vô cùng đau khổ.
“Nghe lời lắm! Tôi thích những người thông minh như vậy”.
Từ Thiên vỗ vai Lâm Phú Vinh, quay qua gật đầu với Lâm Chính và bước lên xe.
“Chiếc Mercedes này cũng lái đi đi”, Từ Thiên hô lên.
Trong chấp mắt, trên người Lâm Phú Vinh không còn lấy một cắc.
Đám đông sững sờ. Tô Dư đứng bên cạnh thì sớm đã á khẩu.
“Sau này bọn họ sẽ không làm phiền em nữa”, Lâm CHính quay qua nói với Tô Tiểu Khuynh.
“Cảm ơn anh rể”, Tô Tiểu Khuynh nói bằng vẻ sùng bái.
“Sau này nếu có chuyện gì thì có thể gọi cho anh bất cứ lúc nào nhé”.
“Dạ”, ánh mắt Tô Tiểu Khuynh sáng lấp lánh.
“Đợi một chút”, Tô Dư kêu lên.
“Còn chuyện gì không?”, Lâm Chính ngoái đầu.
Tô Dư bặm môi: “Lâm Chính…rốt cuộc chuyện này là thế nào vậy? Những chiếc xe này…là của cậu sao? Vừa rồi Từ Thiên là thế nào nữa? Cậu không phải là ở rể sao? Không phải người khác nói cậu không làm gì à? Tại sao…lại sở hữu nhiều thứ như vậy chứ?”
Tô Dư không nhịn thêm được nữa. Cô ta đã nhịn lâu lắm rồi. Cô ta sớm đã phát hiện ra Lâm Chính có gì đó không ổn.
Giờ thì…phải hỏi thôi.
Lâm Chính đứng im lặng một lúc rồi mỉm cười.
“Giờ này rồi mà vẫn còn có người cảm thấy tôi là đồ bỏ đi sao? Người như vậy thật ngốc!”
Dứt lời, Lâm Chính bèn rời đi. Tô Dư đứng ngây người, vẻ mặt sững sờ.
“Chị ơi…”, Tô Tiểu Khuynh hô lên.
“Có lẽ, bà và mọi người ngay từ đầu đã sai…”, Tô Dư lầm bầm.
…
Lâm Chính không có thiện cảm với Tô Dư. Anh ra tay chỉ đơn giản là vì Tô Tiểu Khuynh.
Về tới nhà, Lâm Chính ngồi xuống ghế, định đọc sách. Nhưng đúng lúc này, có tiếng khóc vọng ra từ phòng của Tô Nhu.
“Hả?”
Lâm Chính tái mặt, nhanh chóng bước tới. Thế nhưng cửa đã bị khóa ngược.
“Tô Nhu, em ở trong phải không?”
“Phải…em…em…Có việc gì không?”,
giọng nói của Tô Nhu vô cùng hoảng loạn.
“Tô Nhi, mở cửa cho anh”
“Em…em đang thay đồ…không tiện”.
“Mở ra cho anh”, Lâm Chính đanh giọng.
Tô Nhu giả vờ không nghe thấy giọng của Lâm Chính. Cô do dự một lúc rồi từ từ mở cửa ra. Cửa mở ra, Lâm Chính chết lặng.
Tô Nhu với mái tóc rối bù, trên mặt còn có vết hằn của bàn tay. Khóe miệng cô rỉ máu, mặt tái mét.
“Là ai làm”, Lâm Chính hỏi.
“Không…không có gì…do em ngã…”
“Anh không phải kẻ ngốc. Nói anh nghe”.
“Nói cho anh thì sao chứ? Thôi bỏ đi, đã qua rồi. nhà họ Trương không phải nhà họ Tô. Dù anh có quen nhà họ Từ hay nhà họ Ninh thì cũng không làm gì được họ đâu”, Tô Nhu cúi đầu, giọng nói khàn khàn.
“Nhà họ Trương sao? Trương Bảo Húc à?”, Lâm Chính đanh mắt hỏi.
“Em tới đây”, anh kéo Tô Nhu ra phòng khách. Sau đó dùng khăn mặt ấm với một quả trứng khẽ lăn lên má của Tô Nhu.
Tô Nhu nhắm mắt, ngồi im.
“Chuyện này giao cho anh. Thời gian này em ở nhà. Không đi đâu cả để tránh xảy ra chuyện”, Lâm Chính nói.
“Anh đừng làm loạn đấy”, Tô Nhu sốt ruột.
“Yên tâm, anh sẽ mời nhà họ Từ và nhà họ Ninh ra mặt, xử lý việc này”, Lâm Chính mỉm cười.
Tô Nhu nhìn chăm chăm Lâm Chính. Cô thất thần, sau đó lắc đầu, cười khổ: “Nếu mà được như thế thì tốt quá. Thật không ngờ cũng có ngày em được dựa vào anh”.
“Em luôn có thể dựa vào anh”, Lâm Chính mỉm cười.
Lăn xong, khuôn mặt Tô Nhu đã bớt sưng. Cô về phòng ngủ. Lâm Chính lấy điện thoại ra.
“Trương Bảo Húc đã về tỉnh Quảng Liễu chưa?”
“Chiều nay lái xe về rồi ạ”.
“Nghĩ cách đưa tới đây…không…đưa tôi đi gặp Trương Bảo Húc”.
“Dạ”.