Chương 1528
“Cậu nên làm vậy từ sớm, bằng không, thằng đó mặt dày ăn bám ở nhà A Quảng, chúng tôi cũng không có cách nào”.
Người nhà họ Tô đều sung sức, nhao nhao nói.
Bọn họ không thể hiểu được, vì sao thần y Lâm lại dung túng cho Lâm Chính. Nếu anh ta muốn đưa Tô Nhu lên giường thì chắc cũng dễ như trở bàn tay mới đúng.
Thế nhưng… thần y Lâm lại lắc đầu, nói: “Không phải tôi muốn đối phó với anh ta, cũng không phải tôi muốn tìm anh ta, người phải tìm anh ta có lẽ là các người. Bởi vì tôi không chữa được cho bệnh nhân này, nhưng từ những vết châm trên người bệnh nhân, nếu châm là Lâm Chính thực hiện thì chắc chắn Lâm Chính đó có thể chữa khỏi cho bệnh nhân. Hơn nữa tôi tin rằng, trên đời này chỉ có Lâm Chính mới có thể chữa khỏi cho bệnh nhân! Những người khác… e rằng lực bất tòng tâm!”.
Thần y Lâm nói rất nghiêm túc.
Anh vừa dứt lời, hiện trường đang xôn xao thoáng chốc trở nên cực kỳ im lặng.
Mọi người nhìn nhau, ai cũng trố tròn mắt. Cả hiện trường im lặng như tờ. Dường như có thể nghe thấy cả tiếng tim đập.
“Chuyện….gì thế này?”
“Thần y Lâm…cậu đùa phải không?”
“Tên đó…có thể cứu được Tô Thái sao?”
“Không thể nào…”
Đám đông há hốc miệng với vẻ mặt không dám tin. Câu nói giống như sét đánh ngang tai khiến đám đông cảm thấy trống rỗng.
“Không phải, thần y Lâm…cậu đang đùa phải không? Sao Lâm Chính có thể cứu được Tô Thái chứ? Cậu ta là một kẻ bỏ đi cơ mà”, Chẩm Tề vội vàng bước tới, trợn tròn mắt nhìn Lâm Chính.
“Tôi nói lại lần nữa, tôi không hề nói đùa, hơn nữa bác sĩ này cũng đã chứng minh những gì Lâm Chính nói trước đó hoàn toàn có tác dụng. Nếu mọi người không tin thì tôi cũng hết cách. Người bệnh này tôi chịu, tạm biệt!”, Lâm Chính quay người rời đi, mặc kệ đám người nhà họ Tô.
“Thần y
“Con rể, đợi đã…”
Người nhà họ Tô và Trương Tinh Vũ cuống cả lên. Thế nhưng Lâm Chính chẳng thèm quay đầu lại, cứ thế đi thẳng ra khỏi bệnh viện. Đám đông hóa đá.
“Sao lại thế này chứ?”
Lưu Mãn San ngồi phịch xuống đất, sững sờ nhìn ra cửa. Cả người bà ta như người mất hồn.
“Tôi đã nói với bà rồi, trước đó người thanh niên kia đã có cách để chữa trị cho ông Tô mà các người cứ không tin. Vị thần y Lâm giờ lên tiếng thì các người tin rồi chứ?”, vị bác sĩ bước tới hừ giọng rồi cũng lắc đầu bỏ đi.
Đám người nhà họ Tô mặt xám xịt, không biết phải làm thế nào. Ai cũng cảm thấy rối rắm.
“Vậy…giờ phải làm sao? Chỉ có Lâm Chính mới cứu được Tô Thái, vậy chúng ta mau gọi Lâm Chính quay lại đi!”, một người nhà họ Tô lên tiếng.
“Không!”, thế nhưng Lưu Mãn San hét lên: “Muốn tôi cầu cứu cái thứ chó má đó sao. Không bao giờ, không bao giờ!”
“Nhưng mẹ, nếu không đi tìm Lâm Chính thì bố sẽ không qua khỏi mất”, Tô Dư khóc lóc.
Dứt lời, Lưu Mãn San hóa đá. Bà ta nhìn chăm chăm những người còn lại. Thần sắc bà tatrông vô cùng quỷ dị.
Không một ai lên tiếng lúc này. Lưu Mãn San cảm thấy tuyệt vọng. Bà ta biết, không thể trông mong vào những người này. Dù sao thì những người ở đây phần lớn đều từng lăng mạ Lâm Chính. Trong mắt họ, Lâm Chính – người mà có đánh cũng không đánh lại này chính là người thích hợp nhất cho bọn họ phát tiết khi họ cảm thấy bất mãn.