Chương 1534
Hạ Quốc Hải đành liều mạng, gọi điện cho những gia chủ kia…
Trong phòng bao khách sạn.
Một người đàn ông vóc dáng hơi đậm nhanh chân bước vào.
Trong phòng bao có hai người đang ngồi, chính là gia chủ nhà họ Mạnh và gia chủ nhà họ Kiều.
Hai người đang uống trà, xung quanh toàn là vệ sĩ.
Hai người chẳng nói chẳng rằng, hơn nữa sắc mặt cũng rất khó coi.
Không khí xung quanh vô cùng kỳ quái.
Người đàn ông đậm người bước tới bên cạnh gia chủ nhà họ Mạnh, nhỏ giọng nói mấy câu.
Sắc mặt ông ta càng sa sầm hơn, bàn tay đang cầm chén trà không khỏi run rẩy.
“Tôi biết rồi, ra ngoài đi”.
“Vâng, gia chủ”, người kia khẽ gật đầu, rồi rời khỏi phòng bao.
“Sao vậy?”, gia chủ Kiều ngồi ở đối diện uống một ngụm trà, bình thản hỏi.
“Không có gì, chỉ là không ngờ thủ đoạn của thần y Lâm này lại ghê gớm như vậy, cắt đứt luôn thuốc của ông ba nhà họ Đoàn. Bây giờ người nhà họ Đoàn đang đi xin thuốc khắp nơi, từ bệnh nhân đến nhà máy đều không lấy được thuốc, còn tìm đến tận nhà họ Mạnh tôi. Người của tôi vừa nhận được tin, e là ông ba nhà họ Đoàn không cầm cự được qua tối nay”, gia chủ Mạnh bình thản đáp.
“Vậy sao? Thế thì phiền phức rồi”, ánh mắt của gia chủ nhà họ Kiều đanh lại, nói: “Ông ba nhà họ Đoàn là anh em ruột thịt của gia chủ Đoàn, nhà họ Đoàn sẽ không vì thế gia Tư Mã mà để mặc ông ba Đoàn chết đâu, e là nhà họ Đoàn sẽ có hành động, chúng ta phải để ý chút”.
“Gia chủ Kiều, ông định thế nào?”.
“Chúng ta đừng hành động khinh suất, để xem Tư Mã Tàng lựa chọn thế nào. Ông ta đã lấy Kim Huyết Hổ Tú ra, thì chắc chắn
Gia chủ Kiều nặng nề gật đầu, không nói gì.
Dương Hoa đã thể hiện thực lực của nó, đương nhiên người đứng đầu hai gia tộc phải suy xét kĩ càng.
Tuy bọn họ có mối quan hệ thân thiết với thế gia Tư Mã, nhưng đứng trước lợi ích, thì suy nghĩ của mọi người sẽ khác. Một Kim Huyết Hổ Tú vẫn chưa trói buộc được những người này.
“Xem quyết định của Tư Mã Tàng đi, tôi nghĩ chắc là lúc này ông ta cũng đã nhận được tin của nhà họ Đoàn rồi”, gia chủ Kiều hít sâu một hơi nói.
Đúng lúc này, lại một ông lão mặc đồ quản gia bước vào.
Gia chủ Kiều hơi sửng sốt.
Đây là quản gia của nhà họ Kiều, theo lý mà nói, thì ông ta đang ở nhà mới phải, chạy đến đây làm gì chứ?
“Có chuyện gì vậy?”, gia chủ Kiều trầm giọng hỏi.
Quản gia không trả lời, mà nhìn ra ngoài cửa, sau đó vẫy tay: “Vào đi”.
Từng người ăn mặc chỉnh tề, nhưng cúi đầu ủ rũ bước vào.
Bọn họ có nam có nữ, có già có trẻ, quần áo đều mới tinh, ai nấy nhìn rất sạch sẽ, nhưng vẻ mặt lại cực kỳ cổ quái.
Gia chủ Kiều kinh ngạc nhìn những người này với ánh mắt không thể tin được.
“Bọn họ là ai vậy?”, gia chủ Mạnh khó hiểu hỏi.
“Tai mắt tôi phái tới Dương Hoa”, gia chủ Kiều hoàn hồn, khàn giọng đáp.