Trương Bảo Húc được đưa tới bệnh viện thành phố Thanh Khê.
La Phượng cũng nằm viện.
Người nhà họ Trương biết được vội vã chạy tới tìm hiểu tình hình.
La Phượng vừa kinh ngạc vừa tức giận, cũng không quan tâm tình trạng sức khỏe, vội vã chạy đi định tố cáo với người nhà họ Trương, nhưng lại bị Trương Bảo Húc ngăn lại.
“Mẹ, đừng nói với gia tộc chuyện Lâm Chính là Chủ tịch Lâm của Tập đoàn Dương Hoa…”, Trương Bảo Húc được băng bó hai tay hai chân bằng thạch cao, thương tích đầy mình lên tiếng.
“Vì sao?”, La Phượng trợn tròn mắt, trong con ngươi mắt ngập tràn sự oán hận: “Tên đó sỉ nhục chúng ta như vậy, chúng ta còn phải nhịn sao? Mẹ phải trả thù, mẹ phải khiến bọn họ chết không chỗ chôn thân!”.
La Phượng nghiến sắp nát cả răng.
Nhưng Trương Bảo Húc lại lắc đầu.
“Không, mẹ, nếu chúng ta nói chuyện này cho nhà họ Trương thì chúng ta không thể trả thù được nữa! Bởi vì so với Tập đoàn Dương Hoa, so với Chủ tịch Lâm bí ẩn đó, chúng ta quá nhỏ bé!”, Trương Bảo Húc yếu ớt nói.
La Phượng run rẩy cả người, đột nhiên ý thức được điều gì: “Con trai, ý con là…”.
“Nếu để gia tộc biết chồng của Tô Nhu là Chủ tịch Lâm, bọn họ nhất định sẽ nghĩ mọi cách xây dựng mối quan hệ tốt với con nhỏ đê tiện đó, mời cô ta vào nhà họ Trương chúng ta. Nếu cô ta vào nhà họ Trương, địa vị sẽ đứng trên chúng ta, lúc đó chúng ta sẽ thật sự xong đời, bọn họ sẽ không để cho chúng ta đứng vững chân ở nhà họ Trương. Vì vậy, chúng ta không những không thể tố cáo, mà còn phải che giấu vết thương của con. Người của gia tộc đến thì cứ nói chúng ta bị tai nạn giao thông, mẹ hiểu không?”.
“Vậy… chúng ta không trả thù nữa sao?”, La Phượng tức giận nói.
“Không, thù nhất định sẽ trả! Nhưng không phải là chúng ta ra tay!”.
Trương Bảo Húc tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hãy gọi điện thoại cho cậu Khai, con… có chuyện muốn nói với cậu ta!”.
…
Sau khi quay về, Lâm Chính dặn Từ Thiên theo dõi Trương Bảo Húc, đồng thời cũng phái người âm thầm bảo vệ Tô Nhu. Nếu đã gây xung đột, đương nhiên sẽ không kết thúc như vậy.
Chẳng bao lâu, tin tức khiến Lâm Chính ngạc nhiên lại truyền đến.
Trương Bảo Húc xảy ra tai nạn nằm viện.
Đây là tin tức đến từ nhà họ Trương, Lâm Chính lập tức nghe ra được chút ý tứ trong đó.
“Xem ra Trương Bảo Húc vẫn chưa chịu thôi”.
Ánh mắt Lâm Chính nghiêm nghị hơn, sự lạnh lẽo lan ra trong mắt anh.
Tiệc thọ của ông cụ nhà họ Trương sắp đến, lúc đó phải tới nhà họ Trương chấm dứt chuyện này thôi.
Về nhà, Lâm Chính nói với Tô Nhu rằng Trương Bảo Húc sẽ không làm phiền cô nữa, Tô Nhu lập tức thở phào.
“Cảm ơn anh”.
“Đã là vợ chồng lâu năm rồi, còn cảm ơn cái gì?”, Lâm Chính lắc đầu.
Vợ chồng lâu năm? Nhưng
rõ ràng…
Nghĩ tới lần này Lâm Chính đứng ra vì cô, trong lòng Tô Nhu lại áy náy.
Cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng lấy hết dũng khí, kiễng chân hôn nhẹ lên mặt Lâm Chính.
Lâm Chính hơi sững sờ.
“Tối nay anh có thể ngủ phòng em”, Tô Nhu đỏ mặt nói.
“Thật sao?”.
“Nhưng là ngủ dưới đất”, Tô Nhu đột nhiên nghiêm túc nói, sau đó chạy vào phòng, đóng cửa lại, hổn hển th ở dốc, mặt nóng như lửa đốt.
Lâm Chính sờ mũi, vẫn nằm trên ghế sofa ngủ như cũ.
Tô Nhu ở trong phòng rất thất vọng.
“Tên ngốc!”.
Sáng ngày hôm sau, Lâm Chính đi đến công ty một chuyến, mở cuộc họp, giao phương pháp điều chế thuốc trị viêm mũi cho Mã Hải.
Mã Hải run rẩy nhận lấy, đứng cũng không vững.
Chiều ngày hôm đó, tin tức mang tính bùng nổ trên toàn thế giới nổ ra từ Giang Thành.
Phương thuốc trị viêm mũi mới của Tập đoàn Dương Hoa có tiến triển mang tính đột phá, có triển vọng sắp tới sẽ đưa ra phương thuốc trị viêm mũi tận gốc.
Tin tức này vừa tung ra, những người bị viêm mũi trên thế giới đều xôn xao.
Tập đoàn Dương Hoa tiếp tục trở thành đối tượng mà giới truyền thông truy đuổi.
Mã Hải đã bắt đầu chuẩn bị đưa công ty ra thị trường.
Công ty của Tô Nhu cũng có tiến triển kha khá. Không có Trương Bảo Húc gây rối, tất cả vô cùng thuận lợi.
Cứ vậy cho đến cuối tháng, sắp tới tiệc thọ của ông cụ nhà họ Trương, cả nhà họ mới được nhàn rỗi.
Cả nhà bốn người đi xe taxi đến trung tâm thành phố, định chọn quà mừng thọ cho ông cụ Trương.
Tô Quảng không có việc làm, Trương Tinh Vũ nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định chọn một món trang sức để tặng, không cần thiết phải là mẫu mới gì cả, chỉ cần trông có vẻ quý giá là được.
Bà ta cũng không hi vọng chuyến đi này có thể khiến nhà họ Trương đánh giá cao mình. Dù sao bây giờ bà ta cũng đã bị nhà họ Trương gắn nhãn là kẻ trộm, bà ta chỉ hi vọng mình vẫn có chỗ đứng ở nhà họ Trương, vẫn được xem là người nhà họ Trương.
Lâm Chính đi theo bên cạnh Tô Nhu dạo quanh trung tâm mua sắm, đi hết mấy cửa hàng vẫn không có thứ gì vừa ý.
Tô Nhu vô cùng đau đầu.