Nhìn thấy hành động thất thố của ông cụ Trương, các khách mời xung quanh đều không dám lên tiếng.
Trương Tùng Hồng cũng không khỏi nhíu mày.
"Chắc không phải nhà Tô Quảng lấy được bản gốc ở đâu đó đấy chứ", tim Thành Bình đập thình thịch.
"Sao có thể chứ? Nếu của bọn họ là hàng thật, thì lẽ nào của Bảo Húc là giả? Bảo Húc đích thân đến tận Giang Thành để lấy tranh gốc, không thể nào là giả được".
"Tranh gốc ở Giang Thành sao?".
"Đúng vậy, nhưng không nhiều người biết việc này, em tưởng Bảo Húc đến Giang Thành chỉ vì chuyện hợp tác chiến lược với tập đoàn Dương Hoa sao? Trên thực tế cũng là để tìm kiếm Thượng Nguyệt Đồ bản gốc, tặng cho ông nội", Trương Mậu Niên mỉm cười nói.
"Hóa ra là vậy, thế bức này của Tô Quảng…"
"Chắc chỉ là một bức tranh giả có vẻ đẹp thôi, ông nội là chuyên gia trong lĩnh vực này, chắc là nhìn ra được".
"Vậy thì tốt".
Thành Bình thở phào nhẹ nhõm.
Một lát sau, ông cụ Trương ngẩng đầu lên.
"Tùng Hồng".
"Bố".
"Con mở bức Thượng Nguyệt Đồ của nhà con ra đi", vẻ mặt ông cụ Trương nghiêm trọng.
"Vâng".
Trương Tùng Hồng không dám chậm trễ, vội vàng trải bức tranh ra.
So sánh hai bức tranh, vừa nhìn đã thấy rất giống nhau, nhưng nhìn kĩ hơn một chút thì có thể nhìn ra bức của Trương Tùng Hồng tinh tế hơn không ít, hình như nét vẽ tốt hơn một bậc.
Nhưng thi vị và ý cảnh thì… dường như bức của Tô Quảng lại xuất sắc hơn.
Các khách mời cũng trở nên lú lẫn.
"Ông nội, bức nào là tranh gốc ạ?", Trương Kiềm cười hỏi.
Ông cụ Trương chần chừ một lát, cuộn hai bức tranh lại, đưa cho một người nhà họ Trương đứng bên cạnh, nghiêm túc nói.
"Mamg vào phòng làm việc của tôi, cất thật cẩn thận, nhớ là tay chân nhẹ nhàng, không được có bất cứ sơ xuất gì, biết chưa?".
"Vâng, thưa ông chủ".
Người kia cầm tranh đi xuống.
Các khách mời có mặt đều không hiểu gì.
"Ơ…"
"Sao lại cất đi rồi?".
"Ông cụ Trương cũng không phân biệt được sao?".
Ai nấy bàn tán.
"Ông nội, ông còn chưa nói của ai là thật của ai là giả mà", Trương Kiềm hoàn hồn, vội vàng hỏi.
"Không quan trọng nữa, bất kể là hàng thật hay hàng giả thì đều là tấm lòng của các cháu, ông thấy rất vui", ông cụ Trương cười đáp.
Trương Kiềm sửng sốt.
Lúc này mọi người mới hiểu ông cụ Trương là muốn lấp li3m cho qua.
"Hừ, xem ra ông cụ Trương không nỡ lòng nào vả mặt Tô Quảng trước mọi người, nên mới lựa chọn không nói", có người cao giọng nói.
"Biết thế nào gọi là biết mà không nói không? Chính là để giữ chút thể diện cho người khác",
một người đàn ông trung niên trọc đầu cười nói.
"Ông cụ Trương còn mềm lòng lắm, nếu là tôi, cái loại mang hàng giả đến lừa tôi thì tôi đuổi khỏi nhà", một người đàn ông khoảng 50 tuổi nói.
"Phải đấy, nhà Tô Quảng này đúng là chẳng ra gì".
"Không ra thể thống gì cả".
Đám khách khứa chỉ trỏ, bàn tán xôn xao, hoặc than thở hoặc chê trách, còn có người chửi mắng.
Những lời này không ngừng lọt vào tai khiến Tô Quảng không biết nên làm gì.
Trương Tinh Vũ cũng không nổi điên, chỉ có thể hậm hực trừng mắt nhìn Lâm Chính.
Nếu không phải Lâm Chính nhất quyết bắt Tô Quảng tặng tranh, thì sao nhà bọn họ lại rơi vào kết cục này chứ?
Tô Nhu không nói gì, cúi đầu đứng đó.
Cô đã quen với những điều này.
Dù sao từ giây phút cô theo mẹ mình trở về nhà họ Trương, thì đã có sự chuẩn bị về tâm lý.
Cả nhà bị chê cười.
Đám người Trương Tùng Hồng cười khẩy.
Trương Bảo Húc ngồi trên xe lăn nheo mắt nhìn mấy người bọn họ, nhất là Lâm Chính, ánh mắt anh ta đầy tàn độc.
Anh ta biết thân phận của Lâm Chính, nhưng dù là vậy anh ta cũng không sợ, bởi vì đây là nhà họ Trương, là địa bàn của anh ta.
Tại đây, anh ta phải trả lại toàn bộ sự nhục nhã mà mình phải chịu.
Nhưng đúng lúc này, một giọng cười sang sảng vang lên bên ngoài, sau đó một đám người bước vào.
"Ha ha, anh Trương, hôm nay là tiệc mừng thọ của anh, tôi mặt dày đến xin ly rượu, không biết anh có chào đón không".
Ai mà vô lễ vậy chứ? Dám gọi thẳng ông cụ Trương là anh? Vai vế cao quá đấy!
Không ít người thầm nhíu mày, đưa mắt nhìn qua, thấy một ông cụ mặc Đường trang, mặt mày tươi cười bước vào.