Điên rồi!
Điên thật rồi!
Đầu óc mọi người chẳng khác nào nồi nước sôi, sôi lên sùng sục.
Ngay cả ông cụ Trương cũng tỏ vẻ kinh ngạc, ngây ra nhìn Lâm Chính, không dám tin vào những lời anh nói.
Chỉ thấy Lâm Chính ngồi trên ghế, vẻ mặt bình thản, ánh mắt như giếng cổ tĩnh lặng.
Dường như những lời vừa rồi chỉ là một câu hỏi thăm rất đơn giản.
Phản rồi!
Đúng là phản thật rồi!
Người nhà họ Khai, nhà họ Việt đều tức đến xì khói.
“Tên này thật là ngông cuồng!”.
“Hừ, ranh con không biết trời cao đất dày!”.
“Lát nữa xem anh ta khóc như thế nào!”.
Những tiếng phẫn nộ vang lên.
Rất nhiều khách khứa cũng không nghe lọt tai lời Lâm Chính nói.
Ngay cả ông cụ Trương cũng bó tay, anh dựa vào đâu mà chắc chắn mình sẽ bình an vô sự như vậy?
Anh tưởng anh là ai chứ?
Chỉ là một thằng ở rể nhà họ Tô mà thôi!
Lúc này, một đám người bước vào, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên mặt vuông chữ điền, vóc dáng cao lớn, mắt to mày rậm, vẻ mặt nghiêm túc.
“Ông Hoành đến rồi!”.
Tiếng kêu vang lên.
“Ông Hoành, đã lâu không gặp”.
“Ông Hoành, lúc nào rảnh thì đến chỗ tôi chơi nhé”.
Một số người bước tới làm quen.
Nhưng người này chỉ khẽ gật đầu, rồi bước tới trước.
“Bác Nhiễm”, ông Hoành gật đầu.
“Làm theo phép công”, Nhiễm Tái Hiền nghiêm túc nói.
“Vâng”.
Khai Hoành vung tay lên: “Bắt những người liên quan như Lâm Chính, Tô Nhu về để điều tra, tìm kiếm chứng cứ, không được bỏ qua bất cứ dấu vết nào!”.
“Vâng sếp!”.
Mấy người lập tức tiến về phía Lâm Chính.
“Các cậu làm gì vậy?”.
“Thả bọn họ ra!”.
“Dừng tay!”.
Tô Quảng và Trương Tinh Vũ cuống lên, muốn ngăn bọn họ lại, nhưng hai người tay yếu chân mềm, sao có thể là đối thủ của họ chứ?
Người nhà họ Trương thì nhìn với ánh mắt vui vẻ khi người khác gặp họa.
Lúc này, ngay cả Mã Hải cũng hết cách, chỉ có thể đứng cạnh nhìn.
“Hừ, tao phải cho mày biết rốt cuộc có ai đưa được mày đi không!”, Khai Mạc cười khẩy nhìn Lâm Chính, hai mắt nheo lại.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng kêu lên.
“Khoan đã”.
“Có chuyện gì vào đồn nói”, Khai Hoành lạnh lùng nói.
“Nếu để đến đó nói thì tôi sợ muộn mất rồi!”, Lâm Chính lắc đầu.
“Khẩu khí lớn nhỉ? Cậu đang uy hiếp chúng tôi đấy à?”, một người nhổ nước bọt, nói: “Loại cứng đầu cứng cổ như cậu, không biết tôi đã gặp bao nhiêu người rồi. Chờ vào đồn, để tôi xem cậu có còn cứng miệng như vậy không?”.
“Anh chắc chắn muốn đưa tôi đi? Vậy anh chắc chắn sẽ tự gánh chịu hậu quả chứ?”, Lâm Chính điềm nhiên hỏi.
“Cậu… Khốn kiếp, tôi sợ cậu chắc?”, người kia vô cùng tức giận, đang định xông tới.
Nhưng đúng lúc này, ông Hoành đột nhiên gọi: “Tiểu Trần, khoan đã”.
“Sếp…”
“Không vội!”, Khai Hoành lạnh lùng nói: “Nếu người này đã thề thốt như vậy, thì tôi cũng muốn xem
cậu ta có thể giở trò gì!”.
“Được, dù sao lát nữa nếu cậu ta không nói được gì thì tôi sẽ kiện cậu ta đe dọa người thi hành công vụ!”, Tiểu Trần tức tối nói.
Khai Hoành liếc nhìn Lâm Chính: “Nói đi”.
“Nói ở đây có lẽ không được tiện lắm, ông vào trong với tôi đi”, Lâm Chính nói.
“Vào trong? Cậu muốn làm gì?”.
“Sếp, đừng nghe cậu ta, chắc chắn cậu ta muốn nhân cơ hội bỏ chạy!”.
Những lời nói tức giận vang lên.
“Tiểu Hoành, cháu làm gì vậy? Lãng phí thời gian!”, Nhiễm Tái Hiền cũng thấy bực mình.
“Bác Nhiễm, không sao đâu, để cháu xem cậu ta giở trò gì, cũng có thể giúp đỡ cho việc phá án”, Khai Hoành bình thản đáp.
Nhiễm Tái Hiền chần chừ một lát, không nói gì nữa.
Lâm Chính đứng dậy, bước vào nhà trong.
“Không sao đấy chứ?”, ông cụ Trương nhỏ giọng hỏi.
“Ông yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu”.
Lâm Chính bước thẳng vào trong.
Khai Hoành cũng theo sau.
Tô Nhu thấy thế thì sắc mặt trắng bệch.
“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ hả bố? Bố cứu chúng con với!”, Trương Tinh Vũ cuống lên.
Bà ta không quan tâm Lâm Chính thế nào, nhưng con gái bảo bối của mình cũng bị đưa đi thì bà ta không thể chấp nhận được.
“Tinh Vũ, con yên tâm, bọn họ sẽ không làm khó Tiểu Nhu đâu”, ông cụ Trương an ủi.
“Vậy Lâm Chính thì sao?”, Tô Nhu ở bên cạnh gấp gáp hỏi.
“Việc này…”
Ông cụ Trương không biết nên trả lời thế nào.
“Tiểu Nhu, đã lúc nào rồi mà con còn quan tâm thằng vô dụng đó? Nếu không phải vì cậu ta thì nhà chúng ta có ra nông nỗi này không? Tất cả là lỗi của cậu ta! Cậu ta bị vậy là đáng, còn chúng ta thì không nên bị vậy!”, Trương Tinh Vũ tức giận nói.