Mã Hải thấy vậy cũng dẫn theo người đứng ra.
“Mã tổng, tốt nhất ông đừng đứng về phe cậu ta. Tôi biết ông muốn bảo vệ cô Tô Nhu, nhưng Lâm Chính là một kẻ vô dụng, ông bảo vệ cậu ta? Đầu óc ông có vấn đề à? Đừng dẫn lửa thiêu thân!”, Việt Nham lạnh lùng nói, cũng dẫn người tiến tới.
Áp lực của Mã Hải tăng gấp bội.
“Tôi xem ai dám làm bậy!”, ông cụ Trương đột nhiên đẩy người nhà họ Trương đang vây quanh ra, lao tới phía trước Lâm Chính, quát lên: “Đây là nhà họ Trương, các người muốn ra tay ở đây thì phải qua được cửa ải của nhà họ Trương tôi trước!”.
“Ông già kia, ông muốn kéo nhà họ Trương chết chung hay sao? Ông muốn tiệc thọ của ông biến thành tang lễ à?”, bà cụ Trương tức giận trách mắng.
“Người đàn bà đức hạnh nhà bà, ở đây không có chuyện của bà!”.
“Có bà già này ở đây, tôi xem ông định làm gì!”.
“Bà…”.
“Bố, bố nghe lời mẹ đi”.
“Bà nội cũng là vì nhà họ Trương”.
Người nhà họ Trương khuyên nhủ.
“Các người… Các người… Được! Được! Được lắm! Xem ra nhà họ Trương không cần lão già tuổi già sức yếu này nữa rồi! Nếu đã như vậy, tôi cũng không quan tâm đến các người nữa. Từ hôm nay trở đi, tôi và các người không còn quan hệ gì cả!”, Trương Trung Hoa tức đến mức mặt đỏ bừng, nổi trận lôi đình.
“Bố!”.
“Ông nội…”.
Người nhà họ Trương hoảng hốt.
“Đưa người này đi trước đi!”.
Nhiễm Tái Hiền không muốn để ý đến Trương Trung Hoa, chỉ vào Lâm Chính, quát lên.
Người nhà họ Trương lập tức xông tới.
Mã Hải muốn ngăn lại, nhưng những người bên cạnh ông ta đâu phải là đối thủ của bọn họ, các ông chủ cũng không dám động đậy, chẳng mấy chốc đám vệ sĩ đã đến gần Lâm Chính.
Lâm Chính không động đậy.
Chỉ lạnh lùng đứng nhìn.
Đúng lúc ấy, một nhóm người khác xông tới, chắn trước mặt Lâm Chính, không ngờ lại là Khai Hoành.
“Bắt hết lên xe, đưa đi!”, Khai Hoành quát lên.
“Vâng, sếp!”.
Các cảnh sát lập tức xông tới bắt hết các vệ sĩ của nhà họ Khai đưa ra xe ở bên ngoài. Trong nháy mắt, vệ sĩ nhà họ Khai đã bị bắt đi hết.
“Hả?”.
Đầu óc mọi người đều không xoay chuyển được.
Khai Giang nhìn về phía Khai Hoành, lại thấy Khai Hoành khẽ động con ngươi, lập tức hiểu ra, hạ giọng nói: “Bố nuôi, có lẽ Lâm Chính không đơn giản, chắc là chú ba kiêng kị nên không để chúng ta động vào cậu ta”.
“Bố nhìn ra rồi!”.
Nhiễm Tái Hiền lạnh lùng nói: “Nhưng bây giờ không chỉ là thể diện của nhà họ Khai con nữa, mà còn có thể diện của bố! Nếu bố sợ cậu ta, sau này còn mặt mũi nào gặp người khác?”.
“Ý bố là…”.
“Mặc kệ cậu ta là
ai, cứ tính hết nợ trước, chuyện sau này để sau này tính”.
Nói xong, Nhiễm Tái Hiền chỉ vào Khai Hoành, nói: “Khai Hoành, nếu cháu còn ngăn cản bác, chúng ta sẽ cắt đứt quan hệ, cút ngay!”.
Nói xong, người phía sau Nhiễm Tái Hiền lập tức tiến tới muốn bắt Lâm Chính.
Khai Hoành run rẩy cả người, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ông cụ, cũng biết lần này ông ấy đã nổi giận.
Ông ta không muốn đắc tội với Lâm Chính, nhưng ông ta muốn đắc tội với Nhiễm Tái Hiền sao?
Nhất thời Khai Hoành rơi vào thế khó xử.
Xem ra không thể không ra tay.
Lâm Chính hừ một tiếng, vẻ mặt lạnh lùng.
Đến mức này, anh cũng không ngại đánh tàn phế đám người này!
Trong lúc bọn họ đang căng thẳng, chợt một giọng nói trong trẻo êm tai vang lên.
“Ô hô! Náo nhiệt thật! Mọi người đang làm gì vậy?”.
Giọng nói này cực kỳ đột ngột.
Mọi người nhìn lại, một thiếu nữ dáng vẻ như ngọc tạc vô cùng đáng yêu đi vào, sau lưng cô ấy còn có vài ông lão mặc Âu phục đi theo.
Đây là con gái nhà ai? Thật không hiểu chuyện!
Có người nhíu mày.
Nhưng thiếu nữ không quan tâm, đi vào đại sảnh, nháy mắt với Lâm Chính, sau đó đi về phía Tô Nhu.
“Chị là chị Nhu phải không? Em chào chị!”, thiếu nữ cười nói.
“Cô là…”, Tô Nhu ngẩn ra.
“Ồ, chị cứ gọi em Tiểu Ân là được, em đến đây chúc thọ ông Trương thay người nào đó!”, thiếu nữ cười bí hiểm, sau đó lớn giọng hỏi: “Xin hỏi ai là ông Trương Trung Hoa ạ?”.
“Là tôi”, Trương Trung Hoa quái lạ nhìn thiếu nữ: “Cháu gái, cháu là ai?”.
“Cháu chào ông Trương ạ, cháu là Hạ Thu Ân, cháu từ Yên Kinh đến chúc thọ ông. Chúc ông thọ tỷ Nam Sơn, tùng hạc thêm tuổi, danh tiếng vang xa, tùng bách trường thanh!”, thiếu nữ mỉm cười nói.
Dứt lời, Nhiễm Tái Hiền kinh ngạc.
“Hạ Thu Ân? Lẽ… lẽ nào cháu là người của nhà họ Hạ ở Yên Kinh?”.
Nhà họ Hạ ở Yên Kinh?
Tất cả mọi người đều run lẩy bẩy, như rơi xuống hầm băng…