Chương 1947
“Là hàng thật”.
Lâm Chính nhận lấy Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao, cất nó vào túi.
“Này, anh… anh còn không mau buông tôi ra?”, thư ký Trịnh giãy giụa hét lên.
“Không vội!”.
Lâm Chính thản nhiên nói, đột nhiên tát cho thư ký Trịnh hai bạt tai.
Bốp bốp!
Tiếng động to rõ vang lên.
Gò má của thư ký Trịnh lập tức sưng lên.
“Anh… Anh đánh tôi? Anh dám đánh tôi?”, thư ký Trịnh run rẩy chỉ vào Lâm Chính.
“Cô có ý kiến gì sao?”, Lâm Chính lạnh lùng nhìn cô ta.
Thư ký Trịnh run rẩy cả người, mất đi tiếng nói.
“Cô đánh em gái tôi hai bạt tai trước mặt mọi người, bây giờ tôi cũng đánh cô hai bạt tai trước mặt mọi người, không phải chúng ta huề rồi sao?”, Lâm Chính nói, sau đó tay dùng sức đẩy thư ký Trịnh đi.
Thư ký Trịnh lảo đảo mấy bước, ngã xuống đất, người bên cạnh vội vàng tiến đến dìu thư ký Trịnh.
“Đánh! Đánh chết anh ta cho tôi!”, thư ký Trịnh ôm mặt gào lên thảm thiết.
Bọn họ định xông lên.
“Tất cả dừng tay lại cho tôi!”.
Hội trưởng Ngô quát lớn.
Người xung quanh dừng bước, nhìn sang ông ta.
“Hội trưởng Ngô, người này làm Hiệp hội Võ thuật chúng ta mất hết mặt mũi, quyết không thể bỏ qua cho anh ta!”, thư ký Trịnh nghiến răng nghiến lợi nói.
Lúc này, vẻ sợ hãi trên mặt cô ta đã biến mất hết.
Có Hội trưởng Ngô chống lưng có khác.
“Thư ký Trịnh, cô đúng là khiến người ta thất vọng! Mặt mũi? Mặt mũi dựa vào những thứ này để có được sao? Đức hạnh của cô đâu? Phẩm hạnh của cô đâu? Mất hết rồi à?”, Hội trưởng Ngô nhìn thư ký Trịnh đầy thất vọng.
“Hội trưởng…”,
Hội trưởng Ngô bình tĩnh nói: “Nghe đây, từ hôm nay trở đi, cô Trịnh Tử Nhã không còn đảm nhiệm thư ký của Hiệp hội Võ thuật nữa”.
Lời nói của hội trưởng Ngô khiến đám đông ngạc nhiên. Thư ký Trịnh có hơi ngông nghênh, nhưng những gì cô ta làm đều là vì hiệp hội võ thuật.
Hơn nữa bao năm qua, hiệp hội có được quy mô như hôm nay chắc chắn phải kể đến công lao của Trịnh Tử Nhã.Hội trưởng Ngô điên rồi sao? Tự dưng lại cách chức của Trịnh Tử Nhã…
Đám đông nhìn hội trưởng Ngô bằng vẻ không dám tin. Trịnh Tử Nhã nghe như sét đánh ngang tai, nhìn chăm chăm một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.
“Thần y Lâm, tôi sẽ tiếp tục công việc, nghiêm túc chỉnh đốn hiệp hội võ thuật, chắc chắn sẽ không để hiệp hội oanh tặc như vậy nữa. Cậu yên tâm”, hội trưởng Ngô nghiêm túc nói.
“Hội trưởng Ngô đã nói như vậy thì tôi cũng không còn gì để nói nữa, tôi chào nhé”, Lâm Chính thản nhiên nói rồi quay người đi ra hành lang. Đối phương đã thể hiện thành ý như vậy thì Lâm Chính cũng không so đo làm gì.
Lúc này đám đông vây kín bên ngoài hành lang. Thấy Lâm Chính bước ra ai cũng tỏ vẻ tức giận, không chịu nhường đường.
“Tránh cả ra”, hội trưởng Ngô quát.