Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1952


trước sau

Chương 1952

“Xin chào, xin hỏi là….”

“Hội trưởng Ngô, ông quên tôi nhanh vậy cơ à?”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.

“Là thần y Lâm phải không? Ha ha, thần y Lâm, chào cậu! Không ngờ cậu lại đích thân gọi điện thoại cho tôi. Tôi lại nhận được sự sủng ái như vậy sao?”, hội trưởng Ngô cảm thấy khá bất ngờ bèn mỉm cười.

“Hội trưởng Ngô, thái độ của hiệp hội các người thật khiến tôi được mở mang tầm mắt đấy”, Lâm Chính điềm đạm nói.

“Ha ha, xem ra Trịnh Tử Nhã đã tới bệnh viện rồi. Thần y Lâm,tôi nói rồi mà, tôi rất thích chuyện to hóa bé, mà bé thì thành ra không có gì. Mọi người đều là người Hoa Quốc cả, hà tất phải bất hòa chứ? Chỉ là hiểu lầm thôi mà”, hội trưởng Ngô cười ha ha.

“Hiểu lầm? Sao? Hội trưởng Ngô? Hòa khí mà ông nói tới là …cái này đấy à?”

“Thần y Lâm có điều gì không hài lòng sao? Tôi đã bày tỏ thành ý tới vậy rồi cơ mà?”, hội trưởng Ngô cảm thấy không hiểu.

“Được, hội trưởng Ngô, ông đã nói vậy thì tôi cũng không nhiều lời nữa. Chuyện này phải kết thúc thôi”.

Lâm Chính nói xong bèn tắt máy. Hội trưởng Ngô cầm điện thoại với vẻ hoang mang.

“Thần y Lâm, chuyện gì vậy? Sao tự dưng lại tức giận chứ? Mình đã làm sai gì sao?”, hội trưởng Ngô lầm bầm.

Lúc này, một người trợ lý chạy vào: “Hội trưởng, xảy ra chuyện rồi”.

“Chuyện gì vậy”, ông ta nhìn người kia bằng vẻ nghi ngờ.

“Vừa mới nhận được tin, nói là thiên kiêu Lệ Vô Cực đã tới bệnh viện, đưa một bức thư khiêu chiến cho Lương Huyền Mi, hẹn Lâm Chính 10h sáng mai tại đỉnh Dương Sơn”.

“Cái gì?”, hội trưởng Ngô nghe như sét đánh ngang tai…

Lâm Chính có thể giấu được Lương Thu Yến chứ sao có thể giấu được nhà họ Lương. Buổi chiều hôm đó, Lương Vệ Quốc bèn dẫn một nhóm người

hùng hổ tới bệnh viện. Lương Thu Yến đi lấy nước, chỉ có một mình Lương Huyền Mi trong phòng.

“Huyền Mi!”, tiếng gọi vang lên. Cả đám người Lương Vệ Quốc sắn tay áo lao vào.

“Ông, sao ông lại tới đây rồi?”, Lương Huyền Mi cảm thấy bất ngờ.

“Xảy ra chuyện lớn như vậy mà bọn ông không thể tới à? Huyền Mi, nói cho ông biết, Lâm Chính…thần y Lâm có phải đã tới hiệp hội võ thuật rồi không?”, Lương Vệ Quốc nói khẽ.

Lương Huyền Mi khẽ gật đầu.

“Ông biết ngay mà. Đang yên đang lành sao Lệ Vô Cực lại nhằm vào nhà họ Lương chứ?”

“Lần này thì xong rồi!”

“Nhưng không biết thái độ của hiệp hội võ thuật sẽ thế nào! Nếu như Lệ Vô Cực do hiệp hội cử tới thì lần này chúng ta sẽ gặp họa lớn đấy!”

Những người đứng đầu nhà họ Lương đều cảm thấy lo lắng. Sắc mặt của Lương Vệ Quốc trông cô cùng khó coi.

“Vậy thần y Lâm có nghênh chiến không?” Lương Vệ Quốc vội vàng hỏi.

“Không ạ”, Lương Huyền Mi lắc đầu.

“Cái gì?”, đám đông sững sờ.

“Như…vậy sao được? Đây vốn là họa do thần y Lâm gây ra. Nếu như không tại cậu ấy thì sao Lệ Vô Cực lại đòi báo thù nhà họ Lương chứ. Nếu cậu ấy không nghênh chiến thì nhà chúng ta khác gì con dê thế tội. Không được! Không thể được”, mấy ông cụ nhà họ Lương vỗ bàn, tức giận nói.

“Cháu không thể sai khiến thần y Lâm. Nếu anh ấy không muốn ứng chiến thì mọi người đi tìm anh ấy chứ hỏi cháu có tác dụng gì?”, Lương Huyền Mi nghiến răng.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện