Tố Nhu không phải là người tàn nhẫn. Huống hồ còn có Trương Tinh Vũ ở đây, dù cô có chịu uất ức thì cũng sẽ không bao giờ nghĩ tới việc báo thù.
Thế nhưng…Lâm Chính thì khác. Anh rõ ràng không phải là một người dễ đối phó.
Thành Bình run rẩy. Trương Mậu Niên, Trương Bảo Húc thì sợ hãi tới cực điểm.
Nhìn thấy các cậu chủ bị Lâm Chính đánh tơi bời, hai người họ sợ tới mức như muốn đái ra quần.
Bọn họ thật sự không thể hiểu được. Không phải thằng rể nhà họ Tô là một kẻ ăn bám sao? Sao mà lại hung hãn đến vậy chứ?
Đương nhiên, người bị sốc nhất là Trương Tinh Vũ. Bà ta luôn cho rằng Lâm Chính chỉ là một đứa bạc nhược. Thế nhưng hôm nay mới phát hiện ra, thằng nhóc này vô cùng nóng tính.
Cuộc thanh trừng diễn ra hơn tiếng đồng hồ thì kết thúc. Không ít quan khách thất kinh, nhưng đồng thời cũng cảm phục thể lực của Lâm Chính quá đỉnh.
“Vậy đã được chưa?”, Nhiễm Tái HIền tức giận lắm bèn nghiến răng hỏi.
“Ừ, cũng tạm được rồi”, Lâm Chính vứt ghế qua một bên.
Anh đã dùng tất cả hai mươi cái ghế. Dưới đất đều là những mảnh gỗ vụn và cả máu tươi…
“Chuyện ngày hôm nay thật sự đã giúp tôi mở mang tầm mắt đấy. Được! Được lắm”, Nhiễm Tái Hiền gật đầu, đôi mắt hùng hực lửa. Sau đó ông ta quay người định rời đi.
“Đợi đã”, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.
“Còn gì nữa?”, Nhiễm Tái Hiền khựng bước.
“Ai cho ông đi mà đi thế?”, Lâm Chính nói.
Câu nói đó khiến đám đông tái mặt.
“Lẽ nào cậu muốn đánh cả tôi nữa sao?”, Nhiễm Tái Hiền kích động gào lên.
Đám đông như muốn phát điên. Anh định động vào cả Nhiễm Tái Hiền đấy à? Nhà họ Hạ đúng là lợi hại nhưng cũng chỉ có thể khiến Nhiễm Tái Hiền cúi đầu chứ chưa đến mức có thể bắt ông ta quỳ xuống.
Vậy thì Lâm Chính có ý gì đây? Lẽ nào anh định dựa vào nhà họ Hạ để xử lý tất cả những người khác sao?
Thế nhưng nhà họ Hạ lần này đến cũng là vì Tô Nhu chứ có liên quan gì tới anh đâu? Sao anh có thể điên rồ như vậy?
“Lâm Chính”, ông cụ Trương bèn kêu lên.
“Lâm Chính, thôi bỏ đi. Nếu động tới ông ta thì sẽ gặp rắc rối đấy”, Hạ Thu Ân nói với vẻ khó xử.
“Cô yên tâm, dù không dựa vào nhà họ Hạ thì tôi vẫn có thể xử lý ông ta”, Lâm Chính điềm đạm nói: “Tôi sẽ không để liên lụy tới nhà họ Hạ đâu”.
“Nhưng…”, Hạ Thu Ân ngập ngừng.
Lâm Chính đi về phía Nhiễm Tái Hiền. Nhiễm Tái Hiền trợn tròn mắt.
“Láo! Quá láo!”
“Đến cả ông Nhiễm mà cậu cũng
dám động vào? Cậu điên rồi!”
“Cậu có biết điều đó gây ra sự ảnh hưởng nghiêm trọng thế nào không?”
“Lâm Chính! Cậu chỉ là một kẻ giỏi ra oai thôi, đừng ngông quá!”
Đám khách khứa nhao nhao chỉ trích. Lúc này, không ai còn nhịn được nữa. Thế nhưng Lâm Chính vẫn cứ làm việc của mình, mặc kệ bọn họ.
Nhiễm Tái HIền không hề ngờ rằng trên đời này lại có một kẻ vô thiên vô pháp như thế. Đúng lúc Lâm Chính định ra tay với Nhiễm Tái HIền thì một bỗng có ai đó từ phía sau ôm chặt lấy anh.
Lâm Chính khựng bước. Đó chính là Tô Nhu! Cô áp sát đầu vào lưng anh, ngậm ngùi: “Lâm Chính, đừng như vậy. Em xin anh. Dừng lại đi”.
Lâm Chính im lặng, hít một hơi thật sâu rồi buông ghé xuống. Tất cả đều thở phào nhẹ nhõm. Nhất là ông cụ.
“Cũng biết điều đấy”, Nhiễm Tái HIền hừ giọng.
“Xin lỗi đi", Lâm Chính thản nhiên nói.
Nhiễm Tái Hiền đang đứng bước đi bỗng sửng sốt: “Cậu nói cái gì”.
“Xin lỗi vợ và ông ngoại tôi thì mới được đi. Nếu không, tôi không cần biết ông là ai, ông mạnh tới đâu, hôm nay tôi sẽ khiến ông bị khiêng đi đấy”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Cậu…”, Nhiễm Tái Hiền tức tới mức suýt ngất.
“Ông Nhiễm, chỉ là xin lỗi thôi mà, có gì đâu”, Hạ Thu Ân cũng lên tiếng.
Nhiễm Tái Hiền run rẩy. Thật chỉ muốn liều mạng với Lâm Chính. Nhưng đến cuối cùng, ông ta đành cúi đầu.
“Cô nhóc, hôm nay coi như tôi sai rồi”, Nhiễm Tái Hiền nghiến răng.
“Ngại quá, tôi cũng không muốn như thế…”, Tô Nhu cũng đáp lại.
“Hừ”, Nhiễm Tái Hiền quay qua trừng mắt với ông cụ và gằn giọng: “Trương Trung Hoa, hôm nay tôi sai, tôi xin lỗi”.
“Không thể trách ai được”, ông cụ Trương đáp lại bằng vẻ vô tình.
“Được lắm! Trương Trung Hoa! Ông có một đứa cháu gái giỏi giang đấy. Còn có cả một thằng cháu rể tuyệt vời! Tôi – Nhiễm Tái Hiền chịu thua hôm nay”, Nhiễm Tái HIền tức giận bật cười: “Nhưng thời gian còn dài lắm”.