Chương 1971
“Tôi… tôi không sao…”, Lương Khánh Tùng thở lấy thở để đáp.
“Thật sao? Lẽ nào châm vừa rồi của thần y Lâm… không có tác dụng sao?”.
Có người dè dặt hỏi.
“Tôi không cảm thấy có gì khác thường cả…”, Lương Khánh Tùng xoa lồ ng ngực rồi nói.
“Đó là vì bệnh trạng vẫn chưa thể hiện ra ngoài”, Lâm Chính thuận miệng đáp.
Lương Khánh Tùng biến sắc.
Lâm Chính nhìn về phía Lương Hổ Khiếu: “Người đã đâm học trò của tôi đâu?”.
Lương Hổ Khiếu nháy mắt với người bên cạnh.
Một người đàn ông nhanh chóng được đẩy ra.
Người kia mặt mày hoảng sợ, nhìn Lâm Chính một cái rồi lập tức cúi đầu xuống.
“Là ai sai khiến anh?”, Lâm Chính hỏi.
Người kia im lặng.
“Đánh gãy tay chân anh ta”, Lâm Chính bình thản nói.
“Ở ngay đây?”, Từ Thiên sửng sốt.
“Lẽ nào đến nhà ông?”, Lâm Chính nhìn Từ Thiên.
Toàn thân Từ Thiên run rẩy, lập tức vung tay lên.
Đàn em ở phía sau liền xông tới, ấn người đàn ông xuống đất.
“Các người làm gì vậy? Dừng tay! Thả tôi ra! Thả tôi ra!”.
Anh ta giãy giụa, la hét ầm ĩ.
Nhưng vô ích.
Người nhà họ Lương ở xung quanh sắc mặt tỏ vẻ khó coi, nhưng Lương Hổ Khiếu vẫn không nói gì. Ông ta biết, cho dù mình ra mặt thì cũng không thể ngăn cản…
Tiếng la hét khiến người ta rợn tóc gáy nhanh chóng vang khắp nhà họ Lương.
Người kia đã như một đống bùn
“Thần y Lâm, bây giờ thì cậu hài lòng rồi chứ?”, Lương Hổ Khiếu nhỏ giọng nói.
“Hài lòng rồi, tiếp theo tôi sẽ khiến ông hài lòng!”.
Lâm Chính ngồi xuống ghế, uống một ngụm trà.
“Ồ, cậu định khiến tôi hài lòng kiểu gì?”, Lương Hổ Khiếu nheo mắt hỏi.
Lâm Chính đặt chén trà xuống, nhìn Cung Hỉ Vân nói: “Cô đến Hiệp hội Võ thuật, bảo người của Hiệp hội Võ thuật chuyển lời đến Lệ Vô Cực, bảo hắn đến ngay nhà họ Lương, tôi sẽ chờ hắn ở đây!”.
Anh vừa dứt lời, tất cả người nhà họ Lương đều trố mắt ra.
Lâm Chính… muốn quyết chiến với Lệ Vô Cực ở nhà họ Lương?
“Thần y Lâm, cậu… cậu muốn khai chiến ở đây?”, Lương Hổ Khiếu không bình tĩnh nổi nữa, đứng phắt dậy, mở to mắt nhìn anh.
“Sao nào? Gia chủ Lương, đây chẳng phải là điều mà nhà họ Lương các ông mong đợi sao? Chẳng phải ông muốn tôi đấu với Lệ Vô Cực sao? Bây giờ tôi sẽ thành toàn cho ông!”, Lâm Chính mặt không cảm xúc đáp.
Đầu óc Lương Hổ Khiếu bỗng trở nên trống rỗng.