Chương 2050
Cô gái kẹp điếu thuốc mỉm cười nói, đôi mắt đánh phấn mắt và đeo lens tỏa ra một tia sáng khác thường.
Lương Tiểu Điệp nghe thấy thế, cảm giác ớn lạnh liền chạy dọc từ đỉnh đầu đến gót chân.
Lên báo?
Điều này có nghĩa là gì, đương nhiên Lương Tiểu Điệp biết rất rõ…
“Tiểu Điệp, cứ đi xem sao”.
Lâm Chính bình thản nói.
“Đồ ngốc này, có quỷ mới biết bọn họ muốn đưa chúng ta đi đâu. Nhỡ bọn họ muốn gây bất lợi cho chúng ta thì phải làm sao?”, Lương Tiểu Điệp cuống lên, vội vàng nhỏ giọng nói.
“Sợ cái gì chứ? Chẳng phải anh là thần y Lâm sao? Chắc bọn họ cũng không dám làm gì thần y Lâm đâu”, Lâm Chính cười nói.
“Anh…”
Lương Tiểu Điệp không biết nên nói gì cho phải.
Nhưng bây giờ cô ta cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.
Nếu từ chối thì chỉ sợ sẽ chọc giận Mãn Băng Hoàn, đến lúc đó e là cô ta sẽ trả thù dã man hơn.
Lương Tiểu Điệp có chút run rẩy, do dự một lúc lâu mới cắn răng bước về phía chiếc Land Rover kia.
Lâm Chính cũng lên xe cùng.
“Đi thôi!”.
“Hi hi, lần này có kịch hay xem rồi!”.
Ánh mắt mấy cô gái tỏ vẻ châm chọc, hoan hô một tiếng, lên xe rồi khởi động chiếc Land Rover, lái như bay về phía ngoại ô…
Land Rover chạy băng băng đến ngoại ô, dừng trước một biệt thự hào hoa.
Lương Tiểu Điệp mở to hai mắt, nhìn biệt thự, gương mặt nhỏ nhắn dần trở nên
Cô ta không biết đây là đâu, nhưng cô ta mơ hồ cảm giác được, hôm nay e là không dễ ra khỏi căn biệt thự này…
“Xuống đi!”.
Cô gái ngậm điếu thuốc mở cửa xe nhảy xuống, rít mạnh một hơi thuốc, cười hì hì nhìn Lương Tiểu Điệp và Lâm Chính.
Lâm Chính thản nhiên đi xuống.
Lương Tiểu Điệp lại do dự không quyết, không dám xuống.
“Sao thế? Sợ rồi à? Nếu sợ thì bây giờ hối hận vẫn còn kịp, mau cút về đi, nhưng chắc cô biết hậu quả sẽ ra sao!”, một cô gái cười nhạt nói.
Lương Tiểu Điệp khẽ cắn răng, cuối cùng lấy dũng khí nhảy xuống xe.
Hai chân cô ta hơi nhũn ra.
Mấy cô gái cười khinh miệt, đẩy cửa biệt thự.
Cửa vừa mở ra, có thể ngửi thấy một mùi thuốc hăng mũi xộc tới.
Lâm Chính nhìn quanh, thấy có một vài nam nữ trẻ tuổi ngồi trên ghế sofa ở giữa biệt thự.
Dường như bọn họ đang nói gì đó, ai nấy ngậm điếu thuốc, kề vai nhau, trò chuyện rất vui vẻ.
“Ô? Mỹ Nguyệt đến rồi à?”.
Cậu Vân ngồi trên ghế sofa dập tắt thuốc, tươi cười nói với mấy cô gái đi vào.