Hôm nay tâm trạng anh vốn dĩ không tốt, câu nói này của Lạc Bắc Minh đã khiến anh không muốn kiêng dè gì nữa.
Lâm Chính rút một quyển sổ nhỏ trong túi ra, lướt mắt nhìn số điện thoại trong đó, rồi bấm máy gọi.
"Hội trưởng Lâm, chào anh! Xin hỏi anh có chỉ thị công việc gì?", bên kia điện thoại vang lên một giọng nói nho nhã.
"Tam Chi Đường của Lạc Bắc Minh có bao nhiêu chi nhánh ở Giang Nam?".
"Tổng cộng 13 chi nhánh", giọng nói ở bên kia cười đáp: "Thần y Lạc là bác sĩ nổi tiếng của tỉnh Giang Nam chúng ta, Tam Chi Đường cũng coi như rất có tiếng tăm".
"Tôi không muốn nghe danh tiếng của ông ta ra làm sao, tôi muốn biết những chuyện thực tế", Lâm Chính bình thản nói.
Giọng nói kia khựng lại, hình như hiểu ra gì đó, nhỏ giọng đáp: "Gần đây chúng tôi nhận được tin, nói Tam Chi Đường bị nghi ngờ sử dụng thuốc giả. Tuy số thuốc giả này không gây tổn thương gì cho cơ thể người, nhưng lại gây tổn thất lợi ích cho người bệnh, ngặt nỗi chúng tôi không có chứng cứ".
"Lập tức tiến hành điều tra triệt để tất cả các y quán hiệu thuốc của Tam Chi Đường, yêu cầu bọn họ tạm dừng kinh doanh, bảo các nhà máy dược phẩm ngừng cung cấp thuốc cho bọn họ".
"Hội trưởng, ừm… Tam Chi Đường không phải là một y quán nhỏ, một khi làm vậy, chỉ sợ sẽ gây nên sóng gió", giọng nói ở bên kia cuống lên.
Không tìm được chứng cứ? Sao có thể chứ? Chỉ là một số người không cho phép anh ta tìm thôi.
Lạc Bắc Minh là một lão hồ ly, không chỉ có tiếng nói ở tỉnh Giang Nam, mà còn có tiếng nói trong cả nước, các mối quan hệ ở tỉnh Giang Nam đan xen phức tạp, sao có thể dễ đối phó như vậy chứ?
Đây là chuyện rút dây động rừng!
Anh ta đã nghe ra vị hội trưởng mới họ Lâm này không có thiện cảm với Lạc Bắc Minh, nhưng không ngờ vị hội trưởng mới này lại cứng rắn như vậy, muốn giao thủ chính diện với Lạc Bắc Minh luôn?
"Mặc kệ, cứ làm theo lời tôi nói, có hậu quả gì tôi sẽ chịu trách nhiệm", giọng nói của Lâm Chính không mang theo chút tình cảm nào.
"Vậy… thôi được rồi, nhưng việc này cần sự phối hợp của các đồng chí ở khắp nơi".
"Anh cứ nói là thần y Lâm yêu cầu".
"Được".
Giọng nói bên kia đáp.
Nếu nói tên của thần y Lâm ra thì rất nhiều người vẫn nể chút mặt mũi, dù sao người này cũng từng lập công cho đất nước.
Lâm Chính tắt máy xong lại gọi cho Mã Hải.
"Cậu Lâm".
"Từ Thiên đang ở đâu?".
"Nam Thành".
"Bảo ông ta phái người bao vây nhà họ Lạc cho tôi".
"Cậu Lâm, dù sao Từ Thiên cũng là người của khu vực hắc bạch lẫn lộn ở Nam Thành, thời gian này hay ra tay ở Giang Thành đã khiến rất nhiều người ở Giang Thàng
bất mãn, tôi lo là…", Mã Hải có chút kiêng dè nói.
"Ông nghĩ như vậy thật sao?", Lâm Chính bỗng hỏi.
Câu nói này tràn ngập nỗi thất vọng.
Mã Hải ngừng thở, vội vàng đáp: "Xin cậu Lâm cứ yên tâm, tôi sẽ đích thân gọi cho Từ Thiên".
"Sau này tôi không muốn nhìn thấy ông làm việc sợ hãi e dè như vậy, rõ chưa?", Lâm Chính bình thản nói.
"Tôi… tôi hiểu…", Mã Hải đổ mồ hôi lạnh.
"Mau hành động đi, bây giờ tôi sẽ đến nhà họ Lạc".
Lâm Chính nói xong, mở cửa chiếc xe 918.
"Tiểu Đông".
"Anh… anh Dương", Tiểu Đông ngẩng khuôn mặt tái nhợt lên, yếu ớt gọi.
"Cô dọn dẹp một chút đi, ngày mai tiếp tục mở cửa".
Lâm Chính nói xong liền lái xe rời đi.
"Được… được…"
Tiểu Đông run rẩy đáp.
Nhưng lúc này cô ấy mới chú ý chiếc xe Lâm Chính lái là 918 – một trong ba chiếc xe thần.
"Anh Dương này là đại gia sao?".
Còn lúc này.
Ở nhà họ Lạc.
Lạc Thiên bị Lạc Bắc Minh đưa đến nhà thờ tổ.
"Quỳ trước liệt tổ liệt tông tự kiểm điểm bản thân đi!", Lạc Bắc Minh quay lưng về phía Lạc Thiên, lạnh lùng nói.
"Cháu không làm sai điều gì, tại sao phải kiểm điểm?", Lạc Thiên phẫn nộ nói.
"Cháu còn dám cãi?", Lạc Bắc Minh tức đến nỗi toàn thân run rẩy, giơ tay định đánh cô ta, nhưng hình như nhớ ra gì đó, lại hạ tay xuống.
Ông ta phất tay, lạnh lùng nói: "Cháu hãy quỳ ở đây suy nghĩ cho kĩ đi, lát nữa ông sẽ sắp xếp cho cháu đến Nam Phái, hôm nay cháu sẽ về cùng Tư Đồ Kính".
"Không thể nào! Cháu quyết không đi!".
"Không phải do cháu quyết!", Lạc Bắc Minh quát.
"Ông…", Lạc Thiên cuống lên.
Đúng lúc này, một người bước vào cửa.
Chính là Tư Đồ Kính.
Hắn mỉm cười: "Tiền bối Lạc! Có thể cho tôi nói chuyện riêng với Lạc Thiên không?".
Lạc Bắc Minh nghe thấy thế, chần chừ một lát rồi vẫn gật đầu: "Cũng được, cậu hãy làm công tác tư tưởng cho nó đi".
Nói xong, ông ta xoay người rời khỏi nhà thờ tổ.
Trong nhà thờ tổ chỉ còn lại hai người là Tư Đồ Kính và Lạc Thiên…